Mang Anh Đến Bên Em - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-20 22:22:09
1
Tháng sáu khổ sở.
Sau khi liên tiếp tham dự ba đám cưới bạn học và hai buổi đầy tháng con của bạn bè, chính thức… rỗng túi.
Tháng còn ăn kem hộp xịn, tháng chỉ dám ngậm cây kem một nghìn đồng.
Trong thang máy, cắn que kem rẻ tiền, mặt buồn thiu than vãn với bạn thân: nếu sếp còn phát lương thì chắc đường ngủ mất.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy sắp khép , một trai mặc hoodie, gương mặt sắc sảo bước .
Cùng lúc đó, giọng của Dương Y vang khắp thang máy.
“Tao , mày thử quyến rũ con trai ông chủ nhà . Hàng hiếm đấy nhé. Cao ráo chân dài, mặt mũi đỉnh chóp, quan trọng là ba tiền. Sau khỏi lo tiền thuê nhà, ngày ngày theo chồng thu tiền nhà, sống như tiên!”
Que kem ăn hết “bụp” một tiếng rơi xuống đất.
Tôi cứng đờ.
Chàng trai “hàng hiếm” mà Dương Y nhắc đến ngay bên cạnh, nhướng mày khẽ cong môi:
“Lầu 12?”
Tôi hổ che mặt:
“Cảm ơn.”
2
Về đến nhà, nhớ chuyện , lấy ngón chân cào nguyên căn ba phòng hai sảnh.
Mất mặt chết .
Tất cả là do con nhỏ Dương Y chết tiệt.
Kể từ hôm nó ở nhà một đêm, vô tình gặp Kỷ Lăng Hi – chính là con trai của chủ nhà – thì ngày nào cũng nhắc đến .
Trai trẻ ai mà chẳng mê?
Nhất là loại trai mặt yêu nghiệt, ngoan gợi cảm như kiểu sói con như Kỷ Lăng Hi.
Chỉ tiếc là dân bản xứ, nhà mấy tòa nhà cho thuê, gái thích thì xếp hàng dài cả dãy.
Tôi là đứa con gái bình thường chẳng gì đặc biệt, nhất là đừng mơ mộng hão huyền.
Nghe phân tích xong, Dương Y cũng tỉnh táo chút.
Dù , mỗi lần gọi điện vẫn quên đùa giỡn, nào là quyết cưa đổ Kỷ Lăng Hi, hoặc là ép cưa hộ.
Ai mà ngờ hôm nay xui xẻo đúng lúc cãi linh tinh thì gặp trúng chính chủ.
Haiz.
Tôi bực bội vò đầu, tắm.
3
Tắm xong bước , trời đã tối.
Tôi máy tính gõ bản thảo, bụng đói réo ầm lên.
Mở điện thoại đặt đồ ăn, tiếp tục gõ.
Không lâu , tiếng gõ cửa.
Chắc đồ ăn tới .
Tôi dậy định lấy, nhưng nhớ chỉ mặc mỗi cái váy ngủ lụa hai dây.
Trời nóng, tiếc tiền mở điều hoà, cũng lười mặc thêm áo.
Tôi cửa vọng :
“Anh để đồ cửa giúp nhé, cảm ơn.”
Bên ngoài im ắng một lát, chắc giao hàng .
Tôi mở cửa, nhặt đồ ăn sàn, lưng nhà thì một cơn gió từ hành lang thổi tới.
“Rầm!”
Cửa nhà đóng sập .
Tôi chết lặng tại chỗ.
4
Một lúc mới hồn.
Nhìn xuống .
Váy hai dây khoét sâu, bên trong mặc gì, cũng chẳng dán miếng che.
Váy ngắn chỉ che mông, bước mạnh một chút là lộ ngay.
Quan trọng nhất là — mang theo điện thoại.
Muốn gọi mang áo cho thì khỏi mơ.
Tôi chỉ đập đầu tường.
Tại tiện tay cầm theo chìa khoá chứ?
Thật ngu hết chỗ .
Giờ làm đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách: lên lầu tìm cô chủ nhà mượn chìa khoá.
Tôi để túi đồ ăn cửa, để tránh gặp khác, đành thang bộ.
Nhà cô chủ ở tầng 14.
Tôi leo lên gõ cửa.
5
Cửa mở.
Tôi còn kịp gì, mở cửa là một trai chân dài dáng chuẩn, đang dùng khăn lau đầu, dáng vẻ lười biếng.
Chắc là tắm xong.
Tôi há miệng, chết sững tại chỗ.
Kỷ Lăng Hi cũng ngạc nhiên, chớp mắt.
Hai đứa đực mấy giây.
Hắn khẽ bật , giọng pha chút trêu ghẹo:
“Chị thật sự đến ?”
…
Gì trời?
Tôi nhất thời hiểu gì.
Kỷ Lăng Hi dựa khung cửa, khoanh tay ngực, ánh mắt sâu xa từ xuống một lượt.
“Mặc thế mà cũng dám lên đây, sợ thấy ?”
…
Cuối cùng cũng hiểu.
Hắn tưởng cố tình lên đây quyến rũ ?
Trời ơi.
Tôi hổ chết, nhưng vẫn hít sâu một , giả vờ bình thản hỏi:
“Cậu nhóc, suy nghĩ nhiều đấy. Tôi lên đây tìm mẹ .”
Kỷ Lăng Hi ngẩn , nhướn cằm:
“Mẹ ?”
“Tôi gió thổi đóng cửa, nhà, tính nhờ mẹ lấy chìa khoá mở cửa hộ.”
Không gian im lặng mấy giây, ho nhẹ một tiếng:
“Mẹ nhà, ba cũng ngoài .”
Tôi thất vọng.
Vậy chỉ còn cách gọi thợ mở khóa.
“Thôi .”
Tôi định , chợt nhớ :
“À… cho mượn điện thoại gọi thợ ?”
Kỷ Lăng Hi nhếch môi, ánh mắt tối sâu đầy ẩn ý:
“Để xuống cùng chị.”
Tôi khựng .
Rồi chợt nghĩ, đây là nhà , chắc biết chỗ để chìa khóa dự phòng.
Không cần gọi thợ thì đỡ tốn tiền, gọi thợ mở cửa mắc lắm chứ đùa .
“Vậy phiền .”
6
Kỷ Lăng Hi xoay bước phòng.
Chẳng bao lâu , cầm một chùm chìa khoá — đúng nghĩa một chùm chìa khoá to tướng.
Ước chừng sơ sơ cũng mấy chục cái, là chìa dự phòng của các căn nhà mà nhà họ cho thuê.
Sự khác biệt giữa với đúng là tàn khốc.
Có còn trẻ đã sống đời ông chủ nhà, như thì tiền nhà tháng còn xoay đủ.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng.
Kỷ Lăng Hi đưa cho một cái áo, trông như là sơ mi của .
“Tôi làm ?” hỏi.
Hắn khẩy:
“Chị mặc như , định cho mấy tên biến thái no mắt hả?”
…
Thằng nhóc , còn trẻ mà cái miệng thì đúng là sắc lẹm.
Tôi nhún vai, tỏ vẻ quan tâm:
“Có ai mà sợ.”
“Chẳng lẽ ?”
“Xin nhé, trong mắt chỉ là nhóc con.”
Theo biết, Kỷ Lăng Hi vẫn đang học, hình như là năm ba đại học.
Nói cách khác, chắc chắn kém một, hai tuổi.
Kỷ Lăng Hi , ánh mắt lướt từ đầu xuống chân, từng chút từng chút một.
Tôi đến rợn cả , vội giật lấy áo sơ mi trùm lên.
“Đi thôi.”
Cả hai bước thang máy, thấy khóe môi thằng nhóc nhếch lên, trong mắt còn mang theo nụ trêu ghẹo.
Hắn chắc chắn cố tình!
7
Chìa khoá mở cửa nhanh.
Tôi thật lòng cảm ơn , còn mở tủ lạnh lấy hai cây phô mai que đưa cho .
“Cảm ơn nha, làm phiền .”
Kỷ Lăng Hi nheo nheo đôi mắt đào hoa, môi mím thành một đường, liếc đầy sâu xa:
“Chị coi là trẻ con thật đấy, nên gọi chị là dì ?”
Tôi mờ mịt:
“Thì cảm ơn mà, thích phô mai que ?”
Hắn giễu:
“Chị cảm ơn khác kiểu ?”
Tôi khựng , :
“Chứ nghĩ , với chuyện cũng chỉ là tiện tay thôi, chẳng lẽ lấy thân báo đáp?”
Kỷ Lăng Hi lắc đầu, vẻ mặt như thể đang cảm thán:
“Chị cũng mơ mộng ghê.”
Tôi…
Cậu em đúng là thể chuyện nổi nữa .
Thôi kệ.
Ngay cả que phô mai với giờ cũng gần thành đồ xa xỉ.
Tôi phòng, thay cái áo thun rộng, cầm áo sơ mi đưa cho .
nhận.
“Chị giặt sạch đưa cũng .”
Tôi : ……
“Chỉ là mặc từ lầu 14 xuống lầu 12, đến 20 bước chân, mà cũng bắt giặt?”
“Ừ, vì sạch sẽ quá mức.”
Giọng bình thản, thành thật đến mức khiến biết gì, chỉ đành ngượng ngùng cầm .
Thôi thì giặt sạch trả , dù gì cũng chẳng khó khăn gì cho cam.
8
Gần đây kinh tế eo hẹp, kiếm một công việc làm thêm.
Tôi nhận ca đêm ở một quán bar làm nhân viên phục vụ.
Công việc chính của là làm hành chính đúng chuẩn từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cũng hiếm khi tăng ca.
Thế nên việc làm thêm khá hợp — ca tối, lương theo giờ cũng áp.
Việc trong quán bar cũng quá phức tạp, chủ yếu là bưng nước, lau dọn, quá vất vả, áp lực gần như bằng .
Chỉ điều bất tiện là tan làm muộn.
Mỗi ngày kết thúc lúc mười một giờ đêm, về đến nhà thì mười một rưỡi.
Tắm rửa, sấy tóc, lên giường ngủ cũng ngót nghét mười hai rưỡi .
9
Tối thứ Bảy.
Tan ca ở quán bar, bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa chuẩn mở cửa.
Mở mãi .
Đang ngơ ngác hiểu thì cánh cửa tự động mở .
Mặt trai của Kỷ Lăng Hi lù lù xuất hiện mắt.
Tôi còn định gì đó, nhưng nhanh chóng nhận , lùi về một bước ngó lên bảng số nhà.
Quả nhiên, là 1401, 1201.
Không khí lặng ngắt đầy lúng túng.
Tôi gượng với một cái, cố tỏ thân thiện:
“Nếu là cố ý, tin ?”
Hắn đáp bằng một nụ giả trân:
“Chị nghĩ sẽ tin ?”
…
Xong đời, cái tội “cố tình quyến rũ” đập thẳng mặt.
Tôi hết cách, bèn mặc kệ thèm giải thích nữa:
“ đấy, cố tình quyến rũ đấy, ngờ phát hiện.”
Tưởng sẽ mỉa mai, ngờ Kỷ Lăng Hi chỉ nhíu mày, giọng khó hiểu:
“Chị uống rượu ?”
Tôi theo phản xạ đưa tay che miệng.
Lúc làm việc một vị khách say xỉn cứ lằng nhằng đòi mời rượu, ngại làm lớn chuyện nên đành uống một ly cho xong.
Loại khách kiểu nhiều, thỉnh thoảng mới gặp.
Chỉ cần gọi quản lý là xong, mà đúng hôm nay quản lý nghỉ.
Chết thật, Kỷ Lăng Hi nghĩ uống say đến cửa nhà quậy đấy chứ?
Trời ơi, mất mặt chết.
“Tôi… xuống đây.”
Vừa xong định lưng thì phía vang lên giọng trong trẻo:
“Chị ơi, áo ?”
Á!
Quên khuấy mất.
“Tôi lên nhà lấy cho ngay.”
Kỷ Lăng Hi cúi mắt , ánh sâu xa khó hiểu:
“Không cần, với chị.”
…
Trên hành lang, theo thói quen rút điện thoại xem tin tức, nhưng phát hiện sóng.
Kỷ Lăng Hi khoanh tay cạnh, thản nhiên con số bảng điện thang máy tăng dần, như bâng quơ:
“Mấy hôm nay chị về muộn lắm.”
Hình như điện thoại cứ tới hành lang là mất tín hiệu.