Mang Anh Đến Bên Em - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-20 22:22:10
Một lúc mới gượng gạo hỏi :
“Vậy nếu… làm thành công thì ?”
“Chị thử, biết sẽ thất bại?”
Hắn nhướng mày hỏi ngược.
Nghĩa là… đang cổ vũ theo đuổi á?
Tôi như bừng tỉnh.
Lý trí dần .
“Nếu thử thất bại, chẳng mất mặt lắm ?”
Hắn thở dài, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai :
“Anh sẽ để em mất mặt.”
…
Chết .
Tôi thấy như nữ chính phim tình cảm, nam chính thì mặt mấy câu đốn tim.
Không chịu nổi nữa.
“Anh chắc chứ… để em mất mặt?”
Kỷ Lăng Hi bật :
“Dĩ nhiên.”
Thôi .
“Để em suy nghĩ đã.”
Hắn trừng mắt:
“Còn nghĩ?”
“Đương nhiên.” Tôi nhún vai.
“Dù gì em cũng giá lắm chứ bộ, mắc gì làm mấy chuyện tốn công vô ích.”
Hắn hít sâu, như đang cố nén gì đó.
Rồi nhẹ:
“Giảm tiền nhà cho em.”
Trái tim dao động.
“Thật ?”
Hắn gật đầu:
“Thật.”
Tôi vẫn tin.
Lỡ chỉ là thái tử thực quyền thì .
“Anh giữ lời ?”
Hắn như chịu nổi nữa, thở dài:
“Em ngốc thật , nếu thành bạn gái thì là con dâu của mẹ . Bà còn dám thu tiền nhà ?”
Ờ há.
Tôi bừng tỉnh.
Khoan!
“Anh bảo ngốc?”
Kỷ Lăng Hi cũng sững , vẻ mặt tiếc.
“Xin .”
“Hừ, tìm mấy cô thông minh mà cho họ cưa .”
“Anh sai .” Hắn , lần chân thành.
Tôi thấy chịu nhận sai như , cũng mềm lòng bỏ qua.
lúc đó điện thoại vang lên, là Tiêu Tần Phong gọi.
“Lăng Hi, ?”
Cúp máy, :
“Tối nay em làm chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Anh tới đón.”
Tôi giả bộ lạnh lùng gật đầu:
“Ừ, thôi.”
29
Quay bàn.
Nghĩ đến mấy lời lúc nãy của Kỷ Lăng Hi, quyết định nhắn tin báo Dương Y.
Rồi cũng thật với bác sĩ đang đối diện.
May là khó chịu, ngược còn mỉm khá độ lượng:
“Bảo trông em khác trong ảnh, hóa hẹn. Vậy cô Dương Y thật đang ở ?”
Tôi nghĩ một chút :
“Hội chợ anime ở quảng trường Hữu Nghị hôm nay, cô xem .”
Không ngờ đối phương hứng thú:
“Quảng trường Hữu Nghị? Hôm nay á?”
“Ừm…” Tôi gật đầu.
“Hay là tụi cũng qua đó xem thử?”
…
Vậy ngay từ đầu hẹn ở hội chợ cho , hẹn chi quán cà phê?
Cuối cùng, đúng là hai rủ đến quảng trường.
Dương Y cũng ngờ đối tượng xem mắt của cùng sở thích.
Hai trò chuyện cực kỳ hợp rơ giữa hội chợ, đến mức thành vô hình.
Tôi hiểu ý, rút lui.
Cũng thôi, biết họ thật sự hợp .
30
Chiều, làm như thường lệ ở quán bar.
Hôm nay là cuối tuần, khách đông, bận liên tục hơn hai tiếng mới thảnh thơi chút.
Tống Dự đến chuyện vài câu, tiện thể hỏi tan ca ăn cháo nồi đất .
Từ lần đưa về và Kỷ Lăng Hi cắt ngang khi đang chuyện nhà, đã hiểu rõ lòng .
Tống Dự là , nhưng kiểu khiến rung động.
Không làm mất thời gian của , bèn tìm cớ từ chối.
Tống Dự là thông minh, nhanh đã hiểu ý .
Không hề tỏ khó xử.
Dù thoáng thất vọng, vẫn nhanh chóng điều chỉnh .
Chúng thêm vài câu rời .
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tống Dự , Tiểu Thu từ xa bước đến, mặt đầy vẻ mờ ám, huých một cái.
“Lệ Trinh, ca trưởng Tống gì với thế?”
Tôi nhẹ:
“Chỉ linh tinh thôi.”
Tiểu Thu tặc lưỡi cảm thán:
“Lệ Trinh hạnh phúc ghê, ca trưởng Tống rõ ràng thích đấy, tình yêu ngọt ngào còn xa ~”
Tôi chỉ khan hai tiếng cần nhà vệ sinh.
31
Từ nhà vệ sinh , lúc ngang qua mấy bàn ghế, một gã say rượu đụng .
Tôi để ý, thấy liền định bỏ , ai ngờ chộp lấy cổ tay .
“Người , uống với một ly .”
Tôi nhíu mày, khách sáo đáp:
“Xin , giờ làm việc tụi em uống rượu.”
Gã hở hết cả răng:
“Không , quen quản lý mà, trừ lương .”
Nói xong còn định kéo xuống.
Rõ ràng là uống quá chén .
Tôi nén giận, cố bình tĩnh rút tay , nhưng bám chặt.
“Người , em đắt giá bao nhiêu …”
Câu còn xong, đã nấc một cái thật dài, mùi rượu nồng nặc phả mặt, suýt nữa nôn.
“Anh , làm ơn buông tay.”
“Đừng ngại, tiền. Tối nay em theo , tiền đều cho em.”
Tôi mất kiên nhẫn.
“Nếu còn buông tay, báo công an đấy.”
“Báo công an? Dọa ai ? Anh mời em uống rượu là nể mặt em đấy, đừng biết điều.”
Hắn bất ngờ vòng tay ôm eo , còn yên phận mà tay bắt đầu lần mò lên .
Hết chịu nổi .
Không cần do dự, vung tay tát thẳng một cái.
Bốp Hắn sững , ôm mặt, mấy giây mới gào lên:
“Con khốn, dám đánh ông .”
Tôi mặc kệ, xoay .
“Đánh xong tính chạy? Hôm nay ông cho mày biết tay.”
Hắn lôi mạnh , gầm gừ chửi bới.
Tôi cố vùng nhưng xong, to khỏe, đang say.
Đột nhiên, một tay thò lên…
Tôi điên tiết, cúi đầu cắn mạnh một phát.
“Ai da!”
Hắn rú lên vung tay định tát .
lúc đó, tay khác chộp lấy.
Tôi .
Kỷ Lăng Hi, mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc như dao chằm chằm gã đàn ông.
“Mày là ai?” — gã gào lên.
Hắn trả lời.
“Hay là trai bao nó bao nuôi?”
Khóe miệng Kỷ Lăng Hi nhếch lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh:
“Mày đoán đúng đấy.”
…
Gã gỡ tay nhưng .
“Mày biết tao là ai , buông nhanh còn kịp!”
Chưa dứt lời đã đau đến rên rỉ, mặt tái mét.
“Buông … đau quá.”
Kỷ Lăng Hi lạnh lùng phun hai chữ:
“Xin .”
“Hả?” — gã giả vờ rõ.
Ngay đó hét thảm một tiếng.
“Tao , xin , giờ rõ ?”
Gã rên rỉ dữ dội nhưng vẫn mở miệng.
Kỷ Lăng Hi liền bẻ ngoặt tay xuống một góc độ quái dị.
Nhìn mà rợn .
Cuối cùng, gã chịu nổi nữa, gào lên:
“Biết biết … xin !”
Kỷ Lăng Hi mới buông tay.
Tiểu Thu và mấy đồng nghiệp vội chạy tới.
“Lệ Trinh, chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Ổn .”
“Quản lý ?” — Kỷ Lăng Hi hỏi.
Tiểu Thu ngập ngừng:
“Hôm nay bận, tới.”
Sắc mặt Kỷ Lăng Hi trầm xuống, lạnh giọng:
“Không tới? Vậy báo công an xử lý.”
Hắn móc điện thoại .
Tôi cũng tức, nhưng nghĩ đến chuyện cắn, tát gã một phát, nếu tới đồn còn ghi lời khai, phiền phức lắm.
Tôi nhỏ giọng:
“Thôi bỏ .”
Hắn , khó hiểu.
“Sao thôi?”
“Giờ cũng khuya , báo công an chỉ giữ 1 ngày thả. Em cả.”
Kỷ Lăng Hi nhíu mày, nữa.
32
Thay đồ, bước quán.
Kỷ Lăng Hi đã trong xe chờ.
“Còn giận ?”
Tôi chủ động hỏi.
“Không.” — lắc đầu trầm giọng : “Từ nay để đón em mỗi ngày.”
Một câu nhẹ nhàng mà thấy cảm động ghê.
là trai ngoan ấm áp.
Tôi xoa đầu :
“Không cần , chị sẽ tự bảo vệ . Nay chỉ là trường hợp cá biệt, lần đầu gặp thôi.”
“Anh quyết .”
…
Anh đã quyết thì hỏi ý kiến làm gì?
“Vậy tùy .”
“Mà , cần đăng ký cho em lớp võ ?”
Hả?
“Hoặc dạy em vài chiêu cũng .”
Hả lần nữa?
“Anh nghiêm túc đấy ?”
“Ừ.”
“Khỏi cần phiền , em đổi việc khác là .”
“Cũng , đổi .” — gật đầu nghiêm túc.
Ơ, khi đây mới là điều ngay từ đầu.
Trai ngoan giờ cũng biết chơi chiêu .
Dù thì cũng đang nghĩ đến chuyện nghỉ việc.
Tôi :
“Biết , để chị cân nhắc.”
Xe chạy ngang khu chợ đêm, thấy nhiều món ăn vặt hấp dẫn, nổi hứng.
“Kỷ Lăng Hi, mua tôm cay ăn khuya nhé.”
Hắn lập tức tìm chỗ đỗ xe:
“Ăn tại chỗ mang về?”
“Mang về , để em mua, coi như cảm ơn hôm nay cứu em.”
…