Mang thai sáu năm? Anh thật sự là cha của đứa bé? - 16
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:57:05
Anh xoa đầu : “Hôm nào rảnh chúng cùng chọn.”
ngượng ngùng né tránh. Nói xong về phòng, ai ngờ cũng theo.
“Sao em chọn phòng ?” Anh nhíu mày căn phòng nhỏ.
“Mình em?” Anh hừ một tiếng bất mãn. “Thế ngủ ?”
“Thích ngủ thì ngủ…” chỉ sang phòng ngủ chính. “ ga giường , ngủ luôn.”
Anh xuống mép giường . “Chật chội quá.”
Giường chỉ 1m5, cao 1m88.
“Anh đang sợ gì thế?” Anh .
“Lát nữa về quê với cha.” Lúc xốc chăn lên, buột miệng.
Anh đồng hồ: “Vẫn kịp, mới 2 giờ thôi.”
Kịp ư? Mặt nóng ran.
“Em ngủ hai tiếng , lát gọi dậy.” Anh xuống bên cạnh, đắp chăn cho . “Anh sách một lúc.”
Là nghĩ nhiều. rúc trong chăn.
“Ngủ dậy về cùng . Ngủ nhé.” Giọng trở nên mềm mại.
Trong cơn mơ màng, hôn lên trán , thở dài: “Mới ba tháng, định.”
Lúc tỉnh dậy, thấy đang sàn, cặm cụi ghép những tấm thảm xốp. Nắng chiều hắt lên khiến lòng xao xuyến. Ký ức ùa về. Năm đó, bên sân bóng rổ vì chuyện của em gái, tuyệt vọng và giận dữ. Rồi thấy , một sinh viên y khoa xa lạ, cùng bạn bè đang kiên nhẫn cứu sống một chú chim nhỏ rơi từ cây. Phép màu nhỏ nhoi đó gieo lòng một tia hy vọng. Từ đó, tên , Cố Tiêu.
vội lau nước mắt.
“Dậy ?” Anh hỏi, . “Sàn nhà trơn, bụng em lớn an . Con nhỏ cũng .”
Anh luôn lạnh nhạt, nhưng lời đầy quan tâm.
“Anh .” Anh đáp. “ lúc nào cũng thời gian, rảnh thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-thai-sau-nam-anh-that-su-la-cha-cua-dua-be/16.html.]
với , rằng cần ở bên lúc. Chỉ cần thỉnh thoảng trở về như thế , cảm động. rằng thể quên suốt bao năm. sợ sẽ dọa chạy mất.
Cứ bình lặng thế là .
Lúc về quê thấy Cố Tiêu, cha vô cùng ngạc nhiên.
“Cha.” Cố Tiêu gọi rành mạch.
“Ừ.” Cha lúng túng nhưng hốc mắt ươn ướt.
Trên đường về, Cố Tiêu và cha chuyện hợp. Cha thao thao bất tuyệt kể những chuyện hổ thời thơ ấu của , còn thì chăm chú lắng , thỉnh thoảng phá lên.
“Hồi bé Giai Giai cũng đến hồ tắm ạ?”
“Đi chứ, còn giấu mất quần áo, ngâm nước nửa ngày chờ cha mang đồ cho.”
Mặt đỏ bừng.
“Lớp 6 chứ 5, 6 tuổi gì.” Cha nghiêm túc đính chính.
chỉ độn thổ. Cố Tiêu ghế lái đến run .
Về đến nhà, nấu cơm xong nhưng thấy Trần Ngọc .
“Con bé ở trong phòng.” Mẹ ánh mắt né tránh.
cảm thấy chuyện chẳng lành, cầm một lon sữa phòng em. Con bé co rúm ở một góc, vẻ mặt đầy sợ hãi, đưa sữa nó cũng nhận.
“Có chuyện gì ?”
Mẹ cửa mới thì thầm: “Gã đàn ông độc trong làng… đánh em con.”
“Đánh?” Trần Ngọc, một ý nghĩ khủng khiếp thoáng qua. “Chỉ đánh thôi ?”
Mẹ hoảng hốt che miệng : “Còn… còn sờ soạng một chút.” Nước mắt lã chã rơi.
Lửa giận trong bùng lên.
“Đừng với cha con, cũng đừng để Tiểu Cố …” Mẹ kéo tay , lóc cầu xin.
Lòng đau như cắt. Cơm tối xong, lấy một cây gậy, một đến nhà gã đàn ông . Nơi đó chỉ cách nhà trăm mét, tối om như mực, nhưng hề sợ hãi.