Mang thai sáu năm? Anh thật sự là cha của đứa bé? - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:56:53
dù nữa, việc thích , đứa bé là sự thật.
bình tĩnh , thở dài: "Cũng vô ích thôi, cha đứa bé cần nó."
Vừa dứt lời, Cố Tiêu xuất hiện mặt .
"Em đây một lát."
giật . Sao là ? Vẫn là câu ?
Bác sĩ Lưu cũng ngơ ngác chúng .
phiền não theo ngoài.
"Lại chuyện gì nữa? Bác sĩ Cố…" đang mang thai, mệt, thực sự đôi co với . "Anh bận lắm mà, đừng tìm nữa ?"
"Đêm đó… giữa chúng rốt cuộc xảy chuyện gì?" Anh chằm chằm.
"Đêm nào?" giả ngu.
"Đêm – họp – lớp." Anh nghiến răng.
"Anh tự gì mà ?" Đêm đó gọi tên bao nhiêu , giờ giả vờ mất trí nhớ.
"Anh cứ nghĩ… đó là một giấc mơ." Anh trầm giọng.
"Giấc mơ?" tức đến phát điên. Lúc cần tỉnh táo thì hề mơ hồ, giờ bảo là mơ?
Một lúc lâu , hỏi: "Đứa bé là con ?"
"Nếu thì ?"
"Trần Giai, đừng đùa giỡn với nữa!" Anh cau mày.
" đùa giỡn ?" khẩy: "Mấy hôm đó, ngoài còn ai khác."
Thực là từ đến giờ từng ai khác, nhưng thành quên .
"Nói , em định thế nào?" Anh khẽ thở dài.
Sao hỏi định thế nào?
lười tranh cãi với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-thai-sau-nam-anh-that-su-la-cha-cua-dua-be/7.html.]
"Đăng ký kết hôn, con cần giấy khai sinh. Mỗi tháng chuyển cho 3000 tệ, một nuôi nổi." Yêu cầu của thực tế.
Anh chăm chú, một lời. Ánh mắt đó khiến mất tự nhiên. Thấy mãi trả lời, càng chột .
"Nếu thấy 3000 nhiều quá thì 2500 cũng ." thăm dò.
"Trần Giai…" Giọng trầm xuống đáng sợ: "Hôn nhân trò đùa."
im lặng. Anh vẫn cưới .
Sau một hồi giằng co, cảm thấy mất mặt, cắn môi …
"Cuối tuần sắp xếp thời gian." Anh gọi với theo, như thể đưa một quyết định vô cùng khó khăn.
"Để gì?"
"Đến nhà em."
sững , vờ như quan tâm, đáp: "Biết ."
Trở phòng khám, sổ, bác sĩ Lưu vẫn nhiệt tình, cố để hỏi chuyện Cố Tiêu. kỹ cô , mặt trái xoan, da trắng, một cô công chúa nuông chiều từ nhỏ, tính tình cởi mở. Nếu là đàn ông, cũng sẽ thích cô .
Một cô gái như theo đuổi Cố Tiêu, thấy chút lo lắng. Dù chẳng tư cách.
Cố Tiêu cuối tuần đến nhà , lẽ là kết hôn.
Khám xong, cầm sổ khám, ngang qua khoa cấp cứu nhưng thấy . Đang buồn bực xe buýt thì nhắn tin.
"Về ?"
"Ừ."
"Tối gọi ."
"Tùy ."
Nhìn đoạn hội thoại, rõ ràng là đang bàn chuyện trọng đại của đời , mà chẳng thấy vui chút nào.
Tối đó giữ lời, gọi cho . cuộc chuyện vẫn nhàm chán và lạnh nhạt. Quanh quẩn chỉ là "Hôm nay nôn ?", "Nôn mấy ?", "Ăn gì ?", chẳng hề một lời quan tâm đến cảm xúc của .
cũng trả lời một cách máy móc. Thấy qua loa, vui: "Trần Giai, em lúc nào cũng lơ đãng như ?"
"Vậy bác sĩ Cố cứ lạnh lùng như băng khi xuống giường ?"
Cuộc trò chuyện ngõ cụt. cúp máy. Lẽ nào vĩnh viễn dùng sự nhiệt thành của để đổi lấy sự dửng dưng của ?