Manh Sát (Người Mù Trả Thù) - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:31
Ta hít sâu một , lạnh giọng đáp:
“Phu quân cũng là quan huyện, nếu gặp kẻ hung ác tàn bạo, chẳng lẽ chỉ vì còn trẻ, vì dung mạo, vì còn cả quãng đời dài phía , mà khoan dung, ngay cả hình phạt cũng bỏ qua ?”
Hứa Trì định lên tiếng, đại tỷ nhạt:
“Nếu đạo quan của Hứa đại nhân chỉ lòng trắc ẩn và nhân từ, mà công bằng và pháp luật, thấy chức huyện lệnh của ngươi cũng đến lúc kết thúc .”
“Hay là để về kinh, truyền rộng việc thiện đức của Hứa đại nhân, nhờ các ngôn quan tấu sớ mặt bệ hạ, tán dương vài câu nhé?”
Hứa Trì giơ tay chỉ đại tỷ, nghẹn lời câu nào, suýt nữa tức đến ngất.
Chọc giận Hứa Trì đủ , mới thẳng vấn đề:
“Phu quân, Thừa Phong thể chậm trễ, đừng dây dưa nữa, mau đưa đại tỷ xem bệnh cho Thừa Phong.”
“Còn về kẻ nô tài điều , nếu phu quân nỡ xử lý, thì cứ ném phòng chứa củi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hứa Trì còn kịp ngăn cản, nha đầu lập tức kéo lôi .
Nàng còn quên răn đe, cao giọng quát:
“Đồ phản chủ, đánh gãy chân là nhẹ cho ngươi !”
“Nếu tiểu thư nhân từ, một gậy đập c.h.ế.t ngươi ngay tại chỗ.”
“Những kẻ mắt đều cho rõ, xem nhà họ Tạ gia phong và thủ đoạn thế nào!”
Đám hạ nhân trong viện tận mắt chứng kiến thủ đoạn của đại tỷ, ai nấy đều sợ hãi, cúi đầu cung kính răm rắp lệnh.
Hứa Trì giận mà dám , suy cho cùng, đại bá là tướng quân, đại tỷ là thiếu tướng, đều là mà một huyện lệnh nhỏ bé như thể đắc tội.
Hắn tưởng rằng nỗi đau đớn đến cực hạn, nhưng rằng, nhát d.a.o chí mạng nhất, chính là từ chính tình .
Mà Hứa Thừa Phong mới là lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng tim phổi .
15
Hứa Thừa Phong lúc mặt sưng như đầu heo, gào thét đập vỡ bát thuốc, từng tiếng kêu đau dứt.
Nào còn dáng vẻ kiêu ngạo bên hồ nước, đắc ý mắng là đồ mù xí.
Hồ đại phu chỉ liếc mắt qua hai liền :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/manh-sat-nguoi-mu-tra-thu/8.html.]
“Huyết ứ quá nhiều, đúng là ảnh hưởng đến trí lực, nếu chữa trị kịp thời, e rằng để hậu hoạn khó lường. nếu ngày ngày châm cứu lấy máu, kết hợp với thuốc đắng điều trị, thì cũng thể hồi phục như ban đầu.”
Hứa Trì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, dù vẫn tưởng rằng Hứa Thừa Phong là con ruột của , rằng cả nhà họ Tạ sẽ dốc lực giúp đỡ.
“Phiền đại phu cứu lấy Thừa Phong.”
Hồ đại phu và đại tỷ thoáng , trong đáy mắt đều giấu ý khinh miệt, chậm rãi từng chữ:
“Chữa trị thì khó, chỉ là đau đớn khó mà chịu nổi, thuốc cũng vô cùng đắng, trẻ con thế chắc thể chịu đựng .”
“Nếu nó giãy giụa quá mức, châm sai nửa phân, e rằng thể mất mạng.”
Lời dứt, cả phòng chìm im lặng.
Nhìn thấy sắc mặt Hứa Trì trắng bệch, dáng vẻ như sắp ngã xuống, kéo lấy tay áo Hồ đại phu, giọng nghẹn ngào:
“Đau dài bằng đau ngắn, dù trói con giường, cũng nhất định phối hợp với Hồ đại phu chữa khỏi cho nó!”
Hứa Trì cũng nghiến răng quyết định:
“Chỉ cần thể chữa khỏi, chịu chút đau đớn cũng đáng.”
Ta giấu nụ lạnh, khẽ nhướng mày về phía đại tỷ.
Nửa khắc , Hứa Thừa Phong trói chặt giường trúc.
Cái miệng chuyên mắng chửi nhét kín thể phát một lời.
Hồ đại phu khẽ một tiếng, từ trong túi châm lấy một cây kim vàng dài bằng ngón tay.
Ngọn lửa đèn cầy lướt qua, trong nỗi sợ hãi tột độ của Hứa Thừa Phong, mũi kim từ từ cắm xuống.
Tiếng hét thảm thiết như lợn chọc tiết vang lên, Hứa Trì đành lòng định ngăn cản thì Hồ đại phu quát lớn:
“Nếu chữa thì sớm, giữa chừng cản trở, nếu tàn phế hủy hoại thì đừng trách !”
Bàn tay Hứa Trì đang giơ dần nắm thành quyền, từng chút từng chút rụt trong tay áo.
Nỗi đau khi mất con trong bụng thế nào, thì Hứa Trì cũng nếm trải từng chút một trong tiếng gào thét thảm thiết của Hứa Thừa Phong, trong từng giọt nước mắt ngừng tuôn rơi, trong từng lời van xin yếu ớt đến sắp tắt thở.
Cây kim vàng trong tay Hồ đại phu liên tục xoay tròn huyệt đạo đau đớn của Hứa Thừa Phong.
Lưỡi d.a.o vô hình cũng ngừng xoáy sâu lồng n.g.ự.c Hứa Trì.