Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mật Khẩu Mới, Người Cũ Cút Đi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


“Noãn Noãn, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”

 

Lý Văn Tiêu đột nhiên bỏ đũa xuống, nhìn Trình Tinh Dã lạnh lùng hỏi:

 

“Anh là ai?”

 

Câu hỏi này khá bất lịch sự, nhưng Trình Tinh Dã không tức giận, cười hiền hiền đáp:

 

“À, tôi là người ở trong ngôi nhà này.”

 

Sắc mặt Lý Văn Tiêu lập tức tối sầm lại.

 

 

Bữa ăn này khiến tôi như ngồi trên đống lửa, ăn xong, tôi lập tức kéo Lý Văn Tiêu lên lầu.

 

“Anh đến đây làm gì?” Tôi cau mày hỏi : Anh không phải đang ở Maldives với Cố Tư Ninh sao?”

 

Lý Văn Tiêu quay đầu lại: “Đột nhiên không muốn đi nữa.”

 

Anh ta hơi tức giận, chất vấn tôi:

 

“Hứa Noãn, sao em đột nhiên về quê?”

 

“Có phải là ở Thượng Hải hết tiền tiêu không? Không có nhà ở, hay là không có xe?”

 

"Tôi cho em tiền, nhà cửa, xe cộ, tôi có tất cả, em về đây tôi đều cho anh!"

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt của Lý Văn Tiêu.

 

Vẻ kiêu ngạo trên nét mày, ánh mắt anh quá sắc bén, lẽ ra phải mang chút cay nghiệt.

 

Nhưng gương mặt này quá đẹp, chút cay nghiệt ấy lại trở thành phong lưu phóng khoáng, cao ngạo.

 

Bao nhiêu năm rồi, anh chẳng thay đổi là bao.

 

Tôi mím môi cười khổ: "Lý Văn Tiêu, anh gọi tôi về để làm gì?"

 

Anh sững sờ.

 

"Thượng Hải chẳng còn gì níu giữ tôi nữa."

 

"Còn tôi, em cứ thế bỏ rơi tôi à?! Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi--" Lý Văn Tiêu cau mày, có vẻ hơi tức giận.

 

Tôi cắt ngang lời anh: "Anh đã có Cố Tư Ninh rồi, không phải sao?"

 

"Lý Văn Tiêu." Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú: “Tôi không thể mãi mãi xoay quanh anh được, tôi cũng có cuộc sống riêng của mình."

 

"Tôi cũng không còn trẻ nữa, nên tìm một người ổn định, phải không?"

 

Lý Văn Tiêu ngẩn người nhìn tôi.

 

Trình Tinh Dã cũng gọi tôi từ bên ngoài: "Noãn Noãn, dọn dẹp xong chưa, xe đến rồi."

 

Vừa bước ra khỏi cửa, Lý Văn Tiêu đã túm lấy tay tôi, anh ta nắm rất chặt, khiến cổ tay tôi đau nhói.

 

"Hắn là ai?" Anh ta mặt mày ảm đạm.

 

"Khách thuê nhà tôi."

 

"Khách thuê nhà?" Lý Văn Tiêu cười nhạt : "Tôi thấy bố mẹ em sắp coi hắn như con rể rồi đấy!"

 

"Hứa Noãn, em về quê vì hắn phải không?"

 

Tôi không kiên nhẫn đáp: "Tùy anh nghĩ, buông tay, tôi phải đi!"

 

Lý Văn Tiêu đẩy tôi vào tường, một tay siết chặt má tôi, trong mắt anh ta tràn đầy giận dữ, lời nói không suy nghĩ:

 

“ Sao vậy, các người ngủ qua rồi à? Hắn ta khiến em vui vẻ hơn tôi à? “

 

「Bốp--」

 

Lý Văn Tiêu quay đầu đi.

 

Cái tát này dùng hết sức lực, khóe miệng Lý Văn Tiêu bị rách, máo từ từ thấm ra.

 

Anh ta dùng ngón cái lau đi, không giận mà cười, nắm lấy tay tôi áp lên má bên kia:

 

“Hết giận rồi chứ? Chưa hết giận thì đánh bên này nữa đi.”

 

Tôi nóng lòng, mắt đỏ hoe, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống:

 

「Lý Văn Tiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?!」

 

Giọt nước mắt rơi xuống cánh tay anh ta, như thể làm anh ta nóng rát.

 

Lý Văn Tiêu đột nhiên tỉnh táo, vươn tay luống cuống lau đi nước mắt của tôi:

 

“Là tôi ngu ngốc, nói sai rồi.”

 

“Hứa Noãn, đừng khóc.”

 

Khoảnh khắc này, bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu nay đột nhiên vỡ oà, tôi không thể kìm nén được nữa, ngồi xổm xuống đất, mặt chôn trong cánh tay nức nở khóc.

 

Lý Văn Tiêu hốt hoảng dỗ dành tôi:

 

“Xin lỗi, Hứa Noãn, tôi sai rồi, lúc nãy tôi quá tức giận.”

 

“Cứ đánh tôi đi.” Anh ta kéo tôi dậy, vội lau mặt tôi: “Đừng khóc, đánh tôi đi.”

 

Tôi khóc càng to hơn, tức giận đến run người, chỉ vào cửa:

 

“ Cút ra ngoài!”


“Lý Văn Tiêu, anh làm tôi ghê tởm, cút đi!”

 

Đây là lần đầu tiên tôi đánh Lý Văn Tiêu, cũng là lần đầu tiên tôi mắng anh ta.

 

Lý Văn Tiêu đứng ngây người tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ bàng hoàng.

 

Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, anh nghe máy, giọng của Cố Tư Ninh truyền đến:

 

「Văn Tiêu, anh đi đâu rồi?」

 

“Bụng em đột nhiên đau lắm, bây giờ đang ở bệnh viện, anh về đây với em được không?”

 

Lý Văn Tiêu không nói gì, cúp máy.

 

Rất lâu sau, anh ta đột nhiên thì thầm:


"Hứa Noãn, nếu em giữ tôi lại, tôi sẽ không rời đi."

 

 Tôi lau nước mắt, bình tĩnh nói:

 

 "Đi đi, Lý Văn Tiêu."

 

 “Đừng đến tìm tôi nữa.”

 

 Lý Văn Tiêu liếc nhìn tôi lần cuối, ánh mắt tối sầm.

 

 "Được.”  Anh ta nói :  "Hứa Noãn, em đừng có hối hận."

 

 Sau đó anh ta đóng sầm cửa và bỏ đi.

 

 14

 


Tôi không hiểu tại sao Lý Văn Tiêu lại làm như vậy.


Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vì trước giờ tôi luôn xoay quanh anh ta, bỗng nhiên rời đi, anh ta cảm thấy có chút không quen. 

 

Có lẽ trong mắt anh ta, dù anh ta không thích tôi, tôi cũng nên luôn theo sát và đeo bám anh ta.

 

Tuy nhiên, với tính cách kiêu ngạo của Lý Văn Tiêu, sau khi bị tôi mắng như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ đến nữa. 

 

Tôi lau đi nước mắt, cảm thấy trong lòng rất phức tạp, lại như trống rỗng, chẳng còn gì cả. 

 

Hôm đó, tôi cuối cùng cũng không thể đi chơi với Trình Tinh Dã, khi tôi mặt đỏ tía tai đi giải thích với anh ấy, Trình Tinh Dã không nói gì, chỉ đưa tay vuốt đầu tôi. 

 

Kết quả là tối hôm đó, anh ấy lại đến! 

 

Bố mẹ tôi đều đi thăm họ hàng. 

 

Tôi mở cửa, trên ngón tay thon dài của Trình Tinh Dã là một chiếc q u ầ n l ó t ren trắng. 

 

Là của tôi. 

 

Mặt tôi đỏ bừng, vội giật lấy chiếc q u ầ n l ó t đó, nắm chặt trong tay, thì thầm: 

 

"...Anh lấy ở đâu vậy?!" 

 

Trình Tinh Dã mắt đầy vô tội: "Bị gió thổi từ ban công nhà em bay sang, anh đang ở trong vườn hóng gió, bỗng nhiên nó rơi trúng đầu anh." 

 

Đầu óc tôi sắp bốc khói, lắp bắp không biết nói gì. 

 

Trình Tinh Dã cứ cười mãi, anh nhìn chiếc quần lót tôi đang nắm chặt, nụ cười ấy nhìn thế nào cũng muốn đánh, khiến tôi muốn cảm ơn anh ấy cũng không nói nên lời. 

 

"Cười cái gì mà cười." Tôi trừng mắt nhìn anh : "Anh có phải muốn nói già rồi còn mặc ren trắng, quê mùa quá?" 

 

Trình Tinh Dã cười híp mắt: 

 

"Sao lại thế? Dễ thương mà. “

 


Tôi cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy tim đập lỡ một nhịp. 

 

"Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe." Trình Tinh Dã đưa cho tôi một cái lọ "Ngày mai anh đến đón em.”


Anh ấy đóng cửa và rời đi.


Tôi cúi xuống nhìn, là một chai sữa nóng.


Ngày đông lạnh giá, hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay lên.


Tôi đưa tay sờ lên tim.


Nơi đó dường như, đầy ắp.

 


15

 

Cuối cùng tôi và Trình Tinh Dã cũng không xem được phim.


Phim chiếu lúc 6 giờ tối, vì tuyết rơi quá lớn, không gọi được taxi, xe của anh ấy lại không mang theo, tôi bảo anh ấy đợi chuyến xe buýt cuối cùng.

 

Kết quả là cậu ấm này chắc là chưa bao giờ đi xe buýt, sau khi hỏi được 6 giờ là chuyến cuối cùng thì tự tin dẫn tôi ra ngoài.

 

Kết quả là chúng tôi đến bến xe buýt, xe đã chạy mất rồi, đuổi mãi cũng không dừng lại.

 

Tôi tức điên lên, vé xem phim 80 tệ một vé như vậy bị lãng phí.

 

Không còn cách nào khác, trang điểm cũng xong rồi, thôi thì đi dạo biển vậy.

 

Biển mùa đông rất đẹp, cả bầu trời đất dường như được phủ thêm một lớp lọc màu xanh nhạt lạnh, đường phố toàn là màu trắng xóa, biển chỉ dẫn màu xanh cắm trong tuyết, bên cạnh thỉnh thoảng có những cặp đôi mặc ấm áp quấn quýt bên nhau cười nói.

 

Trên con đường hẹp, ánh đèn xe chiếu vào những bông tuyết rơi lả tả tạo thành màu vàng ấm.

 

Tôi và Trình Tinh Dã đi dạo trên bãi biển, nói chuyện bâng quơ.

 

Những ngày này tôi cũng đã tìm hiểu, Trình Tinh Dã thực ra là một họa sĩ thiên tài rất nổi tiếng trong ngành, một bức tranh ít nhất cũng phải sáu chữ số.

 

Thậm chí trước đây một bức tranh của anh ấy đã được bán đấu giá ở Hồng Kông với giá hơn ba triệu.

 

"Gần đây anh vẽ gì vậy? Em chưa bao giờ thấy anh vẽ."

 

Trình Tinh Dã cúi nhìn tôi:

 

"Không nói cho em biết."

 

"Không nói thì thôi, tưởng em muốn biết à, anh thật là giả tạo." Tôi lườm nguýt.

 

Gió biển lạnh buốt và ẩm ướt len lỏi vào từng kẽ xương, ở miền Nam lâu rồi, thời tiết lạnh như thế này tôi đã hơi không quen. 

 

Tôi xoa hai bàn tay, thở ra một hơi.

 

Trình Tinh Dã cũng nói một cách giễu cợt:

 

"Bảo em mặc thêm quần áo mà, cứ lo không đẹp, giờ thấy lạnh rồi chứ?”

 

Tôi liếc nhìn anh :

 

"Đàn ông bình thường bây giờ đều sẽ cởi áo khoác cho phụ nữ mặc, anh có phải đàn ông không vậy?"

 

Thực ra tôi không thường nói chuyện như vậy.

 

Bạn bè đều nói tôi hiền lành, nhưng không biết tại sao khi ở bên cạnh Trình Tinh Dã, tôi luôn không nhịn được mà cãi nhau với anh.

 

Trình Tinh Dã nhướng mày:

 

"Nhưng mà anh cũng chỉ mặc một chiếc áo phao thôi, cho em thì anh sẽ bị lạnh đấy!"

 

Đồ chó!

 

Trước đây tôi còn nghĩ anh hiểu chuyện, giờ xem ra tôi đã nhìn nhầm!

 

Tôi tức giận đi về phía trước, không cho tôi mặc thì thôi, tôi vận động cho nóng!

 

Trình Tinh Dã lại kéo tôi lại.

 

Tiếng cười khẽ của anh vang lên trên đầu tôi:

 

"Cho em mặc thì không được, nhưng có thể chia cho em một nửa."

 

Nói xong, anh kéo khóa áo khoác, kéo tôi vào lòng và ôm chặt.

 

Mùi hương bạc hà thoang thoảng bao quanh tôi, tôi ngơ ngác dựa vào ngực anh, sau đó mới nhận ra tiếng tim đập mạnh.

 

Như tiếng trống.

 

Không biết là của tôi hay của anh.

 

Người anh rất ấm, cái lạnh tan biến.


Chúng tôi cứ thế lặng lẽ dựa vào nhau trên bãi biển, không ai nói lời nào.

 

Tuyết không biết từ lúc nào đã ngừng rơi, những đám mây trên bầu trời đêm tản đi, lộ ra vài ngôi sao nhỏ li ti.

 

Trong đó có một ngôi sao đặc biệt sáng.

 

Trình Tinh Dã ngước nhìn một lúc:

 

"Hứa Noãn, em có xem 'Công chúa và chú ếch' chưa?”


Tôi trống rỗng trong đầu: "Cái gì?"

 

"Bên trong có một con đom đóm, nó luôn thích một ngôi sao, nó đặt tên cho ngôi sao đó là Evangeline."

 

Tôi ngơ ngác gật đầu:

 

"Ừ, rồi sao?"

 

Sóng ven bờ đã đóng băng, trắng dần trải dài, những con sóng tiếp tục dâng lên phía sau chất đầy tuyết.

 

"Hứa Noãn." Trình Tinh Dã cũng đột nhiên gọi tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, Trình Tinh Dã nhìn tôi sâu sắc.

 

Ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, dịu dàng và quyến luyến, từ từ cúi xuống.

 

Tôi không né tránh.

 

Một nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống môi tôi.

 

16

 

Ngồi trên máy bay về Thượng Hải, tôi không nhịn được mà cười khổ nhìn ra cửa sổ.

 

Mới nói không về, thế mà lại về rồi.

 

Chỉ là bạn bè kết hôn, chuyện trọng đại nhất đời người, khiến tôi dù thế nào cũng phải đến.

 

Trình Tinh Dã nói nhất định phải đi cùng tôi, chỉ là sau nụ hôn đó, lòng tôi rối bời, từ chối anh.

 

Anh ấy có vẻ rất không vui, khi tôi đi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm ở sân bay:

 

"Hứa Noãn, nếu không về, tôi sẽ đến Thượng Hải tìm em."

 

Loading...