Mây Đen Xuất Hiện
Chương 4
16
Trở lại trong viện, nghĩ đến một kiếm xuyên qua cánh tay.
Chưa tới tháng ba thì sẽ không khỏi, như thế Tạ Tắc liền không còn cách nào tới làm phiền ta nữa.
Trong lòng không khỏi có vài phần thoả mãn.
Hắc Giao rời khỏi người ta, hóa thành người.
Thân hình cao lớn, mơ hồ có vài phần áp bách.
Mặt mày lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, toàn thân là kiểu một bộ người lạ chớ tới gần.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng thiếu niên ngượng ngùng hai năm trước lần đầu gặp mặt.
Ta như thường lệ cắt bát máu không quá đáy bát cho hắn.
Mới đầu Tạ Lẫm là không muốn uống, chỉ là không ngừng hứa hẹn với ta hắn không cần máu của ta cũng có thể thắng Tạ Tắc, thậm chí là tất cả mọi người Tạ gia.
Ta biết hắn có thể, nhưng ta không thể chờ đợi.
Ta muốn cả nhà Bạch Chấn hoàn toàn bị diệt, hơn nữa phải trước khi bọn họ cắm rễ.
Tạ Lẫm nghe nói sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng chỉ nguyện ý một tuần uống một lần.
Ta đáp ứng, nhưng cuối cùng khi hắn nói không muốn ta tổn thương đến mình thì trong lòng ta liền sợ hãi.
Nhưng ta cũng biết rõ ta và hắn cuối cùng sẽ giải trừ khế ước, hắn muốn đoạt quyền Tạ gia, ta muốn lấy Bạch gia. Hai người kết khế cũng chỉ là kế tạm thời cùng có lợi mà thôi.
Hiện tại cách ta triệt để lật đổ Bạch Chấn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Có mấy lời cũng là nên làm rõ.
Ta nhìn hắn, vuốt ve ấn ký kết khế bên trong cổ tay, mở miệng nói:
“Tạ Lẫm, ngươi muốn giải trừ khế ước với ta sao?”
“Chuyện Bạch gia hai tháng này hẳn là có thể giải quyết.”
17
Tạ Lẫm không nói lời nào, không khí có chút trầm mặc.
Hắn hóa thành thú thân quấn lấy, cảm giác mát mẻ xuyên thấu qua quần áo truyền tới.
“Chủ nhân vì sao không cần ta?”
“Là bởi vì… Tạ Tắc?”
Tay Tạ Lẫm kề bên hông ta, giọng nói vang lên bên tai:
“Nhưng chủ nhân, rõ ràng ngươi hứa khen thưởng cho ta.”
Hai chữ “khen thưởng” bị hắn nhấn mạnh thêm.
Ta ngừng thở, muốn thu hồi bàn tay đã bị Tạ Lẫm túm lại.
Trong đầu lại không tự chủ nhớ lại phần thưởng Tạ Lẫm nói.
Rõ ràng ngay từ đầu hắn cũng chỉ nói ta giúp hắn.
Hôm đó, ta vẫn đút máu cho Tạ Lẫm như thường lệ.
Tạ Lẫm uống xong ánh mắt lóe lên, sắc mặt ửng hồng:
“Chủ nhân, ta……”
Ta trơ mắt nhìn góc đầu Tạ Lẫm từ hư biến thành thật, trên góc đen hiện lên kim quang.
Huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh.
Nhưng theo sau là hơi thở hỗn độn của Tạ Lẫm và thân hình không ngừng áp sát vào ta.
“Chủ nhân, ta thật khó chịu, giúp ta một chút.”
Ta nên nghĩ đến, hóa rồng, bản chất chính là mê tình dục.
Ta chống đỡ Tạ Lẫm: “Ngươi bình tĩnh một chút.”
Nụ hôn của Tạ Lẫm lại vội vàng rơi xuống cổ ta, nức nở:
“Chủ nhân, phần thưởng…”
Mi mắt ta run lên, nhưng cũng tùy ý để Tạ Lẫm mang theo tay ta làm loạn.
Đêm đó qua đi, ta và Tạ Lẫm đều ngậm miệng không nói chuyện này.
Lại không nghĩ tới giờ phút này lại bị nhắc tới.
“Đây chỉ là chuyện xảy ra khẩn cấp, không cần để ý.”
Tạ Lẫm cũng không chịu buông tha: “Vậy sao?”
“Vậy chủ nhân giúp ta được không?”
Ta nhìn hắn, hé miệng:
“Đừng làm loạn, Tạ Lẫm.”
18
Ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Đúng là Tạ Tắc vội vàng băng bó vết thương xong liền quỳ gối trước viện của ta.
Hắn điên rồi rút vảy hộ tâm ra, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Khanh Khanh, ta sớm nên nghĩ đến, ngươi cũng sống lại.”
“Khanh khanh, ta cho ngươi hộ tâm lân.”
“Ngươi tha thứ cho ta được không?”
Bụng không ngừng tràn ra máu tươi chậm rãi chảy đầy mặt đất.
Ta đẩy Tạ Lẫm ra, muốn ra ngoài xem Tạ Tắc lại nổi điên cái gì.
Hộ Tâm Lân? Hộ tâm lân có ích lợi gì?
Rõ ràng là nên một mạng đổi một mạng.
Tạ Lẫm lại dùng đuôi thú quấn lấy ta, bám chặt lấy ta:
“Chủ nhân, đừng đi.”
Nhìn Tạ Lẫm quấn chặt đuôi thú của ta, ta than nhẹ.
Ghé sát vào hắn hôn một cái: “Ngoan.”
Tạ Lẫm trong nháy mắt sửng sốt, ngơ ngác buông đuôi thú ra.
Thật sự rất ngoan.
19
Ta đẩy cửa ra, thấy Tạ Tắc liền quỳ ở ngoài cửa.
Lòng bàn tay nắm chặt vảy hộ tâm.
Nhìn thấy ta, hai mắt tỏa sáng, đưa Hộ Tâm Lân tới trước mặt ta.
Ta có chút không hiểu mạch não của Tạ Tắc.
Nhưng điều này cũng không cản trở ta vỗ một chưởng Hộ Tâm Lân hắn đưa tới.
Tạ Tắc, thật kỳ quái.
“Ngươi đến để tạ tội sao?”
“Vậy ngươi đi chết đi.”
Nói xong, ta ném ra một con dao găm.
“Ngươi đi chết đi, chúng ta coi như xóa bỏ.”
Thấy Tạ Tắc nhận lấy dao găm, ta hứng thú nhìn hắn chằm chằm.
Sắc mặt Tạ Tắc lộ ra lúc thì xanh lúc thì tím.
Cuối cùng mặt lộ vẻ khó xử ném chủy thủ xuống, lẩm bẩm nói:
“Khanh Vân, ngươi thay đổi rồi.”
Ta hừ lạnh một tiếng:
“Tạ Tắc, ngươi hối hận. Ta đoán, không phải là bị Bạch Ngọc Oánh giết chứ.”
“Cũng đúng, ngươi biết bí mật của cô ta, quyền Tạ gia cũng không ở trong tay ngươi, không có giá trị còn biết quá nhiều.”
“Chậc chậc, đáng đời.”
Chợt cầm lấy chủy thủ trên mặt đất đâm vào ngực Tạ Tắc:
“Vậy ngươi biết ta sống lại một đời.”
“Sao ngươi còn dám đến gần trước mắt ta?”
Sắc mặt Tạ Tắc biến đổi, ngã về phía sau.
Đang định bổ thêm một dao, lại đột nhiên nghe thấy Bạch Ngọc Oánh hô to:
“Dừng tay! Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta cười khẽ, trước mặt Bạch Ngọc Oánh đâm một dao này vào ngực Tạ Tắc.
Đâm sâu hơn.
“Nhanh lên đi, chậm một chút là mất mạng thật rồi.”
“Ngươi……”
Bạch Ngọc Oánh oán hận trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó mang Tạ Tắc bị thương đi.
Nhìn Bạch Ngọc Oánh rời đi.
Nếu không đoán sai bước tiếp theo chính là mách lẻo.
Ta trở về phòng lấy chứng cứ, kéo Tạ Lẫm đi tìm cô ta.
Đã đến lúc đưa các người xuống địa ngục rồi.
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
20
Đến viện của cô ta, lại không đợi đem chứng cứ trình lên Chấp Pháp Đường.
Ngoài viện có thị vệ gõ cửa:
“Gia chủ triệu tập các vị trưởng lão cùng Nhị tiểu thư đi nghị sự đường họp.”
Ta và cô ta liếc nhau, cẩn thận cất kỹ chứng cứ, liền cùng nhau đi ra ngoài.
Tạ Lẫm ở bên cạnh không rên một tiếng cùng xuất phát.
Ta giữ chặt tay Tạ Lẫm: “Cẩn thận một chút.”
Chúng ta đều biết hôm nay là một trận chiến ác liệt.
Không sống thì chết, không có đường lui.
21
Đến nghị sự đường.
Bạch Chấn ngồi ở vị trí chính.
Các trưởng lão tề tụ một chỗ.
Bạch Ngọc Oánh và Tạ Tắc ngồi ở một bên.
Ánh mắt bọn họ đồng loạt quét về phía ba người chúng ta.
Bạch Chấn nhìn ta chằm chằm, lên tiếng làm khó dễ:
“Bạch Khanh Vân, Tạ Tắc có bị ngươi làm trọng thương không?”
Ta gật đầu.
Bạch Chấn nhìn các trưởng lão xung quanh, chỉ vào Tạ Tắc đang quấn băng gạc:
“Các vị đều nghe được, chính miệng cô ta nói.”
“Người tâm địa ác độc như thế, làm sao có thể đảm đương vị trí gia chủ?”
“Ta sẽ xem xét lại vị trí gia chủ kế tiếp, lần này coi như phế bỏ.”
Ta nhìn về phía Tạ Tắc, Tạ Tắc lại tránh đi tầm mắt của ta.
Bạch Đàn chắn trước người ta:
“Khoan đã.”
“Ta có một chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Nói xong lấy ra thư Bạch Chấn và Phượng tộc lui tới, cũng mở ra.
“Bạch Chấn và Phượng tộc tư thông, mưu đồ chiếm linh cốt gia chủ, hại chết gia chủ.”
“Muốn liên thủ với Phượng tộc, bán đứng lợi ích Bạch gia, ý đồ độc chiếm Bạch gia.”
Mắt Bạch Chấn lộ vẻ hung dữ, quét mắt nhìn ba người chúng ta:
“Quả thực là nói bậy.”
“Người đâu, kéo bọn họ xuống.”
Sau lưng Bạch Chấn thoáng chốc xuất hiện mười người áo đen, đánh úp về phía chúng ta.
Bạch Đàn rút kiếm về phía trước:
“Phản, thật sự là phản!”
“Các vị trưởng lão nhìn xem đây rõ ràng là người Bạch gia sao!”
“Lẽ nào lời ta nói là dối trá sao?”
“Bạch Chấn đã sớm cấu kết với người ngoài hãm hại tân gia chủ.”
Đường trưởng lão ánh mắt do dự, yên lặng quay đầu không nói một lời.
Người của Đường trưởng lão cũng trầm mặc, vẫn chưa ra tay.
Trưởng lão Chấp Pháp Đường bắt đầu rút kiếm:
“Các ngươi là nghiệt chướng, tham sống sợ chết.”
Ta quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Lẫm, rút kiếm.
Bằng chứng là để nổi.
Mà nắm đấm đủ cứng mới là chân lý vĩnh hằng.
Tạ Lẫm và Bạch Chấn nhanh chóng chiến đấu với nhau.
Ta bước nhanh vòng tới phía sau Bạch Ngọc Oánh và Tạ Tắc.
Một người đưa cho bọn họ một kiếm.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Các trưởng lão ở nghị sự đường cũng không đi, nhưng cũng chỉ yên lặng theo dõi diễn biến.
Trận chiến này quyết định vị trí gia chủ.