Mẹ Bầu Hóng Chuyện Và Anh Chồng Sủng Vợ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 09:22:49
2.
Cộng đồng mạng xe cực gắt.
Netizen bắt đầu đổi giọng:
• “M nó, chết, may mà video giám sát, thì chửi nhầm . Bà bầu lo dưỡng thai, chạy hóng drama gì cho mệt.”
• “Bà hài dã man, xinh như mà đóng mấy phim tổng tài rẻ tiền, ai ngờ ngoài đời đúng kiểu nữ chính thiệt!”
• “Ủa hai đang đóng phim Tổng tài và vợ yêu của hả?”
• “Không thể tin nổi vợ nhỏ của thái tử gia Bắc Kinh là bà !”
Sự thật là với Lục Trạm là… kết hôn thương mại.
Hôn sự do hai nhà bàn từ lâu. với từ nhỏ ưa .
Anh ghét vì “điệu chảy nước”, mê hóng hớt. thì thấy bộ tịch, kiểu gì cũng lạnh như đá.
Đến bạn còn chọc:
“Chồng sắp cưới của mày trai, còn kiểu lạnh lùng cấm dục, còn gì nữa?”
liếc nó:
“Nó cấm dục từ hồi nào?!”
Bạn : ”…chịu thua.”
Sau mới , cấm cái con khỉ.
Hôm nghiệp, hai đứa uống quá chén.
Xong chuyện gì đến cũng đến.
Từ đó hai đứa… thấy hợp thật.
nghĩ bụng: dù lăn qua lộn kiểu gì cuối cùng cũng cưới . Mà ảnh trai, dáng ngon, thôi thì “chịu thiệt” một chút cũng .
Không lâu … dính bầu.
Dù , cái tật hóng chuyện của vẫn bỏ .
Tháng , thấy ngoài đường đánh , chạy tới coi, to, tưởng là phe bên , ăn nguyên cú đấm.
Mặt mũi bầm dập.
Lục Trạm kéo cả luật sư tới đồn công an đón , nghiến răng nghiến lợi:
“Lộ Hoan Hoan, em mà còn hóng chuyện nữa thì thử xem?”
3.
tim đập thình thịch, cái tin “Vợ nhỏ của Lục thiếu hiểu nhầm là bạn gái ảnh đế vì hóng drama, suýt netizen đốt nhà” leo top hot search.
lúc đó, điện thoại đổ chuông liên tục – Lục Trạm gọi.
sợ tới mức dám bắt máy, trốn trong biệt thự của , chui vô chăn như đà điểu.
nhớ rõ, năm ngoái là thời kỳ đen tối nhất đời .
Nhà vỡ nợ vì đứt vốn đầu tư, phá sản trong một đêm.
Ba trốn biệt nước ngoài, bỏ ở .
Người xì xào:
“Lục Trạm chắc chắn sẽ đá cô . Đường đường là thái tử gia, đời nào thèm một con tiểu thư rớt đài.”
thì nghĩ thoáng lắm.
Liên hôn thương mại mà, hết giá trị thì đá thôi, chẳng gì lạ.
Sự nghiệp cũng tệ khỏi – trong giới giải trí chỉ đóng mấy phim tổng tài rẻ tiền ai coi.
lúc đó, phát hiện mang thai.
Là con của Lục Trạm.
trong phòng, que thử thai hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng, đầu óc cuồng.
Suy nghĩ lâu, cuối cùng quyết định:
– Lộ Hoan Hoan – loại phụ nữ mang thai nhẫn nhục chịu đựng. quyết thẳng với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-bau-hong-chuyen-va-anh-chong-sung-vo/chuong-2.html.]
nghĩ giải pháp đơn giản:
“Cho một cục tiền, mang bầu cuốn xéo. Được chứ?”
Dù gì cũng thật lòng yêu .
Hôm , lấy hết can đảm, đến công ty .
Đi một lèo lên tới văn phòng tổng giám đốc, ai cản.
Anh đang ghế xoay da đen, vest thẳng tưng, mặt thì đến quá đáng.
“Sao em bắt máy?” – Anh đến ngẩn .
Sau khi nhà phá sản, những tránh né, mà còn… ngược , chủ động công khai ân ái với nhiều hơn.
Còn dắt dự đấu giá trang sức xa xỉ, giới thiệu là vị hôn thê.
hiểu rõ.
Anh … là chê là “đá giữa lúc hoạn nạn”, sợ mất hình ảnh.
Dù giàu mấy, cũng giữ mặt mũi chứ.
Sau đó, cũng thông suốt . Bắt đầu lạnh nhạt với .
quá mệt với cái kiểu yêu đương diễn trò của mấy gia đình hào môn.
thoát khỏi cái mớ .
Cho nên suốt thời gian , bắt máy, cũng trả lời tin nhắn.
Cứ lấy lý do “bận” mà lảng tránh.
Một tháng gặp. Giờ đối diện nữa, chút rối loạn.
Hít sâu một , mới mở miệng báo cho chuyện mang thai… và kế hoạch của .
Vừa dứt lời, thấy mặt – vốn còn đang – tối sầm .
Anh lạnh giọng khẩy:
“Em cầm tiền, ôm con bỏ ?”
Giọng điệu như thể ăn tươi nuốt sống luôn .
“Ừ.”
lấy hết can đảm gật đầu.
Anh sải bước về phía , khí thế bức .
nghĩ bụng: Thôi xong, chuẩn chửi, nhét cho hai tấm thẻ đen đuổi khỏi đây cho lẹ.
… thực thích kiểu xử lý đơn giản thô bạo như .
Sạch sẽ, dây dưa.
cái tên … chơi theo bài.
Hành động nhanh – gọn – mạnh như hổ vồ mồi.
À nhầm, “vồ”, mà là… nắm tay.
Rất nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng.
Rồi thế quái nào, dắt thẳng đến cục dân chính giấy đăng ký kết hôn.
Xong còn trực tiếp đón về nhà họ Lục luôn.
Chưa đầy 30 phút, chính thức trở thành… vợ – “Lục phu nhân”.
hai quyển sổ đỏ chót trong tay, thì ngơ ngác, đầu thì trống rỗng.
Chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
“Chia tay chắc chia nửa gia sản ha?”
“Chắc lời hơn kế hoạch ‘ôm bụng chạy trốn’ đó chớ…”