Mẹ chồng diệt trà xanh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:49:44
“Hạ Hạ.”
Thấy thật sự , vội vàng dậy, chạy lên vài bậc cầu thang, cố gắng hạ giọng cầu xin: “Con đấy, công ty của gần đây gặp chút khó khăn.”
“Con thể cho tsts mượn chút tiền tiêu vặt ?”
“ con yên tâm, đang đàm phán một dự án lớn, tiền sẽ sớm thôi.”
với vẻ mặt như kẻ ngốc, thể tin những gì đang .
Cậu !!ên đấy chứ, dám mở miệng những lời như với ?
“Không, thể cho các mượn. Số tiền đó là cho , để hỗ trợ các !”
“Cái gì! Con là kẻ ăn cháo đá bát, nuôi con bao nhiêu năm, con những lời như !”
Trà Sữa Tiên Sinh
“Cậu , ơn tỉnh táo , ba tài sản mà. Hơn nữa, những năm qua, các tiết kiệm từng đồng, bắt sống thiếu thốn, còn là kẻ ăn cháo đá bát. Lương tâm thấy đau ?”
“Có thể con hiểu, nuôi một đứa trẻ tốn kém và vất vả lắm, tiền của ba con đủ! Con…”
Sao? Bây giờ như , tài sản của ba quả thật ý định cho ?
“Được!”
gật đầu, mặt lạnh lùng cắt ngang lời , “Nếu như , chúng rõ ràng . Tài sản năm đó hồ sơ, khi về sẽ kiểm tra từng khoản một. Nếu nợ các , sẽ trả gấp đôi, nhưng nếu các lấy nhiều hơn, thì trả gấp đôi!”
“Chỉ dựa con?”
Cậu nổi giận, như dự đoán, thể giả vờ lâu.
“Đừng quên con kết hôn, con đủ mười tám tuổi . Con tưởng giờ nhà họ Tô chống lưng thì giỏi lắm ? Con nghĩ họ sẽ chăm sóc con suốt đời ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-diet-tra-xanh/chuong-5.html.]
“ như thì ?”
Giọng của Tô Giản vang lên. Anh bước đến bên , lạnh lùng đang ở . “Giang Chí Quốc, công ty Kiến Quốc là của ông ?”
Bị gọi thẳng tên, ngẩn : “Ý là gì?”
“Không ý gì cả, chỉ là thông báo cho ông , cái dự ấn ây, ông đừng mơ tưởng nữa, cũng đừng mơ tưởng tiếp tục hợp tác với chúng nữa!”
Nói xong, Tô Giản ném một bản hợp đồng từ lầu xuống, vặn rơi trúng đầu …
“Đây là cái gì…”
Khi thấy bốn chữ “Tập Đoàn Tô Thị,” câu tiếp theo nghẹn .
Dù việc trong công ty, nhưng ở nhà, thỉnh thoảng cũng nhắc đến. Đứng đầu ngành xây dựng, hóa là của nhà họTo, nên họ chính là ông chủ lớn của công ty nhỏ bé của !
5
Mặt mũi của đổi.
Cậu cúi đầu, khom lưng, trông giống như một tú bà trong phim truyền hình: “Tô Giản , cháu ngoan, thể để gặp bố cháu chuyện một chút ?”
“Còn cần chuyện ?”
Tô Giản nhạt, dựa lan can, “Hôm qua mấy còn mắng là mụ đ iên, đòi báo cảnh sát ?”
“À, đó đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Vừa , giơ tay tự tá))t mặt : “Cậu mắt núi Thái Sơn. Cháu chuyển lời giúp, bảo họ rộng lượng bỏ qua, cho năm phút, chỉ năm phút thôi.”
“Năm giây thôi cũng thấy ghê tởm!”
Tô Giản khách sáo đáp : “Mấy tự đợi đuổi?”