Mẹ Kế Ác Độc Không Ác Độc - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:44:06
Các nhân viên bán hàng rối rít cảm ơn, tiễn tận cửa.
Còn hai đứa nhỏ thì chật vật đẩy chiếc xe chở đầy quần áo ngoài.
Đồ nhiều đến mức lấy cả xe đẩy mới mang nổi.
"Chưa ăn cơm ? Nhanh lên, lát nữa còn mua giày nữa đấy!"
Mặt Thẩm Lê xị xuống, sắp đến nơi, nhưng đầu nhét ngay một viên kẹo sữa miệng con bé.
"Đừng giữa đường giữa chợ, như thể ngược đãi hai đứa ."
Thẩm Lâm im lặng, chằm chằm bóng lưng , oán thầm tiếng động, "Chẳng lẽ cô ngược đãi bọn con chắc?"
tụi nhỏ oán khí ngút trời từ lâu, chỉ cảm thấy lưng ngứa, đưa tay gãi gãi.
Sau một hồi mua sắm xả láng, trời về khuya. vẫn còn phấn khích, nhưng hai đứa nhỏ thì kiệt sức, gà gật ngủ trong xe.
Về đến nhà, chúng ngã rạp xuống thảm, còn chút sức lực nào để bước thêm.
Nhìn hai đứa vật đất mà vẫn cố lết như bò về giường ngủ tiếp, nhịn bật .
bước tới, mỗi tay bế một đứa, ngờ chúng nhẹ đến mức , khiến dùng lực quá đà, suýt ngã nhào theo.
"Sao mà xương xẩu thế , chẳng tí thịt nào, hiểu là lớn lên kiểu gì."
Hai đứa nhỏ thấy làu bàu, cơ thể lập tức cứng đờ , trong đầu chỉ còn suy nghĩ: nếu lát nữa thả xuống đất thì bảo vệ đầu để đỡ đau nhất.
03
Chỉ thấy khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bế hai đứa nhỏ lên lầu.
đặt chúng xuống chiếc giường trong phòng khách dành cho khách, động tác dịu dàng, đắp chăn cẩn thận cho từng đứa.
“Sáng mai cô ăn sandwich thịt xông khói. Ngủ .”
Thẩm Lâm khẽ gật đầu, gần như thể nhận .
Nó lâu ngủ chiếc giường nào mềm mại như thế.
Chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ đen kịt.
chiếc giường rộng 2m5, đầu tiên trong đời thật lòng ơn cuộc sống.
Cảm ơn phận xoay chuyển.
Nếu sự đổi bất ngờ , một đứa mồ côi như thể sống sung sướng thế chứ?
Tỉnh dậy, hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ.
tự nấu cơm cho , tiện tay luôn phần ăn cho tụi nó.
khổ nỗi, hai ngày “con nuôi” chiều miệng, khẩu vị cũng chiều hư mất .
Vừa ngửi thấy mùi “thức ăn do chính nấu”, lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ.
Thẩm Lâm thức dậy thấy kế ghế sofa, vẻ mặt lạnh tanh chằm chằm bàn ăn, lâu lâu mím môi một cái — đầy áp lực.
Tim bé lập tức lạnh ngắt, vội vàng lao bếp, thần tốc một cái sandwich thịt xông khói.
nhận lấy cái sandwich với vẻ mặt như trải qua trăm ngàn cay đắng, cắn một miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-ke-ac-doc-khong-ac-doc/3.html.]
Vị giác của vẫn hồi phục khỏi dư âm “thức ăn heo” hồi nãy, nên vẫn còn cau mày.
Thẩm Lâm càng càng lo, cẩn thận quan sát sắc mặt .
Thấy vẻ mặt dần dịu xuống, nó mới run run mở miệng giải thích:
“Con dậy trễ... xin cô...”
xua tay, ngắt lời nó:
“Biết . Lần đừng tái phạm.”
Nói xong tiện tay nhét cho nó một ly sữa.
Thật ... là thử nghiệm "nước ép mướp đắng" mà mới nghĩ khi đang rảnh rỗi.
Thẩm Lâm nhận lấy ly, sắc mặt kỳ lạ.
ánh mắt nó d.a.o động vài , cùng vẫn ôm ly mà tu cạn sạch.
dậy, :
“Trưa nay hai đứa tự ăn nhé. Từ giờ ngủ tầng , việc gì thì đừng phiền cô.”
Sau lưng , vang lên một tiếng "ừ" khe khẽ.
Nuôi con đúng là việc khó thật.
Làm gì cũng thấy tụi nó vui nổi…
04
Kỳ nghỉ hè sắp hết , hai đứa nhỏ rõ ràng bắt đầu căng thẳng thấy rõ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Đến cả cơm nấu cũng qua loa cho .
"cạch" một tiếng đặt đũa xuống bàn.
“Chỉ là học thôi mà, chịu c.h.ế.t . Mặt mày bí xị là dọa ai?”
Hai đứa run lên một cái.
càng bực , hừ lạnh:
“Thôi , chuẩn đồ đạc .”
Nghe , cả hai như đại xá, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Sáng hôm , ngày đầu tiên học, cũng dậy sớm.
buộc tóc cho Thẩm Lê bằng mấy chiếc dây thun sặc sỡ sắc cầu vồng.
Trên đầu con bé là năm chỏm tóc nhỏ dựng , trông như mấy con rồng con đang vươn móng vuốt về phía bầu trời.
hài lòng gật đầu:
“Con gái nhỏ trông thần khí thế mới đúng!”
Còn mặt Thẩm Lê thì đỏ, xanh, trắng — như một bức tranh sơn dầu sống động.
“Rồi, , biến lẹ.”
Nhìn hai đứa leo lên xe buýt trường học, mới yên tâm về nhà.