MẸ ƠI, ĐỪNG SỢ! - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:34:57
Về đến nhà, xào một bát cơm rang trứng, bưng phòng ngủ cho :
"Nhụy Nhụy ngoan, con cứ ở trong phòng ăn cơm, đừng ngoài, bố chuyện một chút."
căn phòng thuê đó cách âm .
Đến nỗi cuộc cãi vã của họ ở phòng ngoài, rõ mồn một.
"Mày lẳng lơ đến mức nào, mua tí đồ mà cũng liếc mắt đưa tình với trai ?"
"Tưởng Chu, điên ?"
Mẹ hạ giọng, "Hôm nay là Quốc tế Thiếu nhi, Nhụy Nhụy còn ngủ, lên cơn gì thế?"
đặt thìa xuống, đẩy cửa phòng bước , một chai bia bay sượt qua tai .
Đập tường, vỡ tan tành.
"...Mẹ."
Cách đó mấy bước, chiếc ghế sofa cũ nát, nắm đ.ấ.m của bố giáng mạnh gò má .
chạy đến, gỡ tay ông .
hất văng , ngã mặt đất.
Mẹ đang phục ghế sofa thở dốc, đột nhiên như một con sư tử cái nổi giận vùng lên.
Mẹ đẩy ông , đưa tay ôm lòng.
Giọng khàn đặc, vô cùng kinh hãi và phẫn nộ.
"Anh đánh thì đánh đây ! Nhụy Nhụy là con gái !"
Đó là đầu tiên đối mặt trực tiếp với bạo lực gia đình.
Nó như một con d.a.o sắc nhọn, phá vỡ lớp vỏ bọc hòa bình giả tạo.
Để lộ sự thật đẫm máu.
Lúc đó mới sáu tuổi, nhận thức về thế giới còn mơ hồ.
trong khoảnh khắc đó, hiểu nhiều điều.
Tại khi tắm, thỉnh thoảng thấy những vết bầm tím.
Tại một buổi chiều từ nhà trẻ về nhà, thấy xe cảnh sát đỗ lầu.
Mà bà Vương đại ở tổ dân phố nắm tay , khuyên nhủ hết lời.
"Vợ chồng nhà nào mà chẳng cãi , đánh vài cái, ầm lên thế , vợ chồng sống với kiểu gì?"
Bà liếc mắt , như tìm một con tin để uy h.i.ế.p ,
"Tưởng Chu nóng tính đến , bạc đãi con cái ? Nhìn con bé Tưởng Nhụy nhà cô xem, tuổi còn nhỏ thế, cô nỡ để nó bố ruột ? Cô kiểu gì mà ác thế!"
Lúc đó là hoàng hôn.
Mẹ trong ánh chiều tà đỏ rực.
Ánh mắt bà mờ mịt và hoang mang.
Là những cảm xúc phức tạp mà lúc đó thể hiểu .
Mãi đến nhiều năm , cái đêm ngập tràn m.á.u đó.
ôm t.h.i t.h.ể lạnh dần của , tiếng còi xe cứu thương từ xa vọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-oi-dung-so/chuong-2.html.]
Mới muộn màng nhận .
Hoàng hôn hôm đó, trong khoảnh khắc thấy .
Rốt cuộc đưa lựa chọn như thế nào.
3
Định thần , xe buýt bến.
Mẹ kéo tay xuống xe, từ xa, vẫy tay với một thiếu niên đang bên cạnh bồn hoa.
"Tưởng Chu, em ở đây!"
Thiếu niên đầu , đôi mắt quen thuộc khiến cứng đờ tại chỗ.
Tưởng Chu ngậm điếu thuốc tới, ngả ngớn .
"Ai đây?"
Anh nhướng mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, "Phương Mẫn, em hẹn hò với , còn dắt theo cái đuôi thế?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mặt đỏ bừng: "Hẹn hò gì chứ... Em còn đồng ý bạn gái ."
nắm c.h.ặ.t t.a.y , hít một thật sâu, cuối cùng lên tiếng: "Hút thuốc hại cho sức khỏe."
Tưởng Chu đang định , đột nhiên phắt , sa sầm mặt: "Mày cái gì?"
bình tĩnh : "Thầy giáo , hút thuốc hại cho sức khỏe, dễ gây các bệnh về phổi, đặc biệt là khói thuốc thụ động, chứa nhiều chất gây ung thư."
" là bạn của Phương Mẫn, thể trơ mắt sức khỏe của hủy hoại."
Vẻ mặt trông bình tĩnh.
Chỉ mới , bàn tay buông thõng bên , siết chặt đến mức móng tay bấm da thịt.
Mới thể kiềm chế cơn xúc động đ.ấ.m mặt .
Không lâu đó, khi cảnh sát gọi điện thoại, bắt bố .
đang ôm bình tro cốt của , những bậc thang trơn trượt của nghĩa trang.
Hôm đó mưa phùn lất phất.
mộ lâu.
Cho đến khi ướt sũng, trời dần tối, mới đầu đến đồn cảnh sát.
Tưởng Chu còng tay, cạo trọc đầu.
Mấy ngày trốn chui trốn lủi, khiến ông trông như một con chuột cống, nhếch nhác thảm hại.
ông , vẻ mặt tê dại: "Sao ông c.h.ế.t ?"
ông , ánh mắt lảng tránh.
theo thói quen, vẫn vẻ cha.
"Tưởng Nhụy, mày ăn kiểu gì đấy, tao là bố mày!"
"Ông cũng xứng?"
Ông cũng xứng.
Ông mà xứng.