Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 02:56:40
Bục giảng chính là vị trí mà từng dốc hết cả tuổi thanh xuân của để cống hiến, và cũng là nơi nhận sự công nhận cùng với lòng tôn trọng từ xã hội.
thể tưởng tượng rằng dằn vặt và đấu tranh nội tâm đến mức nào khi đưa cái quyết định khó khăn .
Vào lúc , vẫn còn bước sang tuổi năm mươi nữa.
Cái ngày mà nộp hồ sơ xin nghỉ việc, trở về nhà muộn.
Khi về đến nhà, đôi mắt của hoe đỏ cả lên.
Thế nhưng hề bất cứ điều gì cả.
Kể từ khi bà ngoại nhập viện để điều trị căn bệnh ung thư ở giai đoạn cuối, thuê một chăm sóc để thể phiên .
Bản thì gần như túc trực ở trong bệnh viện để hầu hạ bà ngoại suốt cả ngày lẫn đêm, thể nào một giấc ngủ yên trọn vẹn.
Chút tiền ít ỏi mà để dành khi về già, cùng với tiền mà tích cóp trong hơn nửa cuộc đời của , hầu như đều tiêu hết cho việc chữa bệnh của bà ngoại.
Sau khi các bác sĩ chính thức xác định rằng còn bất kỳ hy vọng nào nữa, liền tất bật chuẩn những bộ áo liệm và chiếc quan tài nhất cho bà.
Vào thời điểm , mạng internet xuất hiện những phòng phát sóng trực tiếp chuyên bán các loại vật phẩm .
Mẹ cứ thế canh chừng những buổi phát sóng đó, chăm chú xem bán lượt giới thiệu từng món đồ một cho đến khi cảm thấy rằng bà ngoại sẽ hài lòng thì mới thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/2.html.]
Mẹ của luôn khiến cho khác một cảm giác rằng dường như của luôn ẩn chứa một nguồn sức lực vô tận nào đó.
Bà ngoại cho đến những ngày cuối đời thì đầu óc trở nên lú lẫn, còn thể nhận của nữa.
Thế nhưng ngay chính cái khoảnh khắc lúc lâm chung, đầu óc của bà đột nhiên trở nên tỉnh táo một cách lạ thường.
Mẹ nắm chặt lấy bàn tay của bà, hỏi xem bà còn điều gì trăn trối .
Bà ngoại hất mạnh tay của , cứ liên tục gọi tên của bác cả và dì út mãi thôi.
Mẹ của cuối cùng cũng thể nào kìm nén những cảm xúc trong lòng nữa.
“Mẹ ơi! Con phụng dưỡng suốt cả nửa cuộc đời , con điều gì ? Tại vẫn cứ mãi chịu nhận đứa con hả?”
Bà ngoại cho đến tận lúc c.h.ế.t vẫn hề cho một câu trả lời nào cả, bà chỉ lạnh lùng liếc một cái hề thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.
Bà cố gắng gượng đến cùng, và cuối cùng khi thấy mặt của bác cả và dì út, dặn dò họ về chỗ cất giữ tờ di chúc thì mới thể an tâm mà nhắm mắt xuôi tay.
Bà vui vẻ rời khỏi cõi đời .
Khi các nghi thức của tang lễ kết thúc, của dường như cuối cùng cũng nhận một điều rằng, bà ngoại thực sự c.h.ế.t , và cả cuộc đời của sẽ bao giờ thể nhận câu trả lời từ bà nữa.
Cái suy nghĩ đó cứ thế gặm nhấm lấy lý trí của , hành hạ trong suốt cả quãng đời còn .
Mẹ thể nào giải thoát khỏi nó.