Mẹ tôi háu ăn kinh khủng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 10:32:19
5
Khi về đến nhà, bánh còn một mẩu. Lòng tủi , căm hận, đầu óc ong ong.
Bố thì xót xa : "Em ở nhà chăm sóc con gái ôn thi, vất vả cho em ."
Mẹ ăn ngấu nghiến như quỷ đói. Quay sang bố, mắt rưng rưng: "Anh ơi, đấy là việc em nên mà."
Mẹ vì sung sướng khi ăn ngon!
ném bịch bia xuống bàn, 'bịch' một tiếng rõ to, hai mới .
"Ôi, đói quá, quên để phần con một miếng." Mẹ liếc bố, liếc . "Con Nguyệt bình thường ở ký túc xá, nhưng về nhà ăn chực, chắc em nhịn đói luôn quá."
bùng nổ: "Mẹ dối! Mẹ lừa hết tiền của con , con về thì c.h.ế.t đói ở trường chứ còn gì!"
Mẹ giật co rúm , trông như con thỏ động kinh.
Mẹ cuống cuồng xua tay: "Đừng giận đừng giận! Ừ ừ ừ, là sai, lừa tiền của con! Đừng giận mà! Con đúng, tất cả là của ! Mẹ móc họng nôn hết bánh ! Mẹ xứng ăn!"
Bố nhảy dựng lên, tát một phát trời giáng. "Mày loạn ! Bình thường mày bắt nạt mày thế hả? Nói! Tiền sinh hoạt bố cho mày tiêu hết ? Sao ngày nào cũng về nhà ăn?"
Nhìn đang nấp lưng bố, l.i.ế.m mép đắc ý khoe với phần kem cuối cùng dính ngón tay. Uất ức trong lên đến đỉnh điểm.
"Con về ăn thì c.h.ế.t đói ! Con bảo lừa hết mà! Sao bố cứ tin con! Sao thế!"
Bố giận tím mặt, tát thêm một cái nữa. "Còn cãi! Tao tận mắt thấy mày bắt nạt mày , còn dám cãi !"
Khoảnh khắc , bỗng tỉnh ngộ. Tận mắt thấy... , nếu để ông tận mắt thấy vợ là loại gì thì ông sẽ bao giờ tin .
như bỗng chốc trưởng thành, hiểu cái logic cốt lõi của các mối quan hệ. Sao lúc đấy trả tiền gì? nên báo công an chứ! Sao cứ xót hết đến khác? Bà màng đến sống c.h.ế.t của thì cớ gì bận tâm?
lạnh lùng hai họ, cố nặn một nụ : "Ồ, , là con sai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-hau-an-kinh-khung/chuong-3.html.]
Bố sững một chút, lấy giọng bề : "Mẹ con là phụ nữ chân yếu tay mềm, mày thì đang tuổi ăn tuổi lớn, bắt nạt bà chẳng dễ như trở bàn tay ?"
Mẹ chân yếu tay mềm á? Mẹ ăn đến phát phì, còn thì bỏ đói đến trơ xương. là bố mù quáng thật.
"Bố bảo , từ nay lời , đừng nghịch ngợm nữa!"
Mẹ lau nước mắt, ôm cổ bố, giọng nũng nịu: "Ông xã là nhất, thương em! Nhìn em , stress quá nên béo lên ... hu hu..."
Thấy mặt cảm xúc, bố bèn kiếm cớ: "Ra giặt cái đồ bố để ngoài ban công con!"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
lết ban công. Lục mãi mới thấy thứ bố bảo. Trong cái thùng ở góc, con rùa cạn bé bằng bàn tay, quái quái mà cũng cưng cưng. Mai rùa hoa văn , rõ nét. Thùng đậy báo, tìm kỹ thấy. Sao bố giấu kỹ ?
Đang thắc mắc thì bố : "Sao, con gái rượu thấy con rùa thế nào?"
Bực chuyện lúc nãy hết, chẳng buồn trả lời.
Bố kéo tay áo , xuống nhỏ: "Bố sắp giàu to ! Rùa bố vay mười hai vạn mới mua đấy. Mà nó bầu , sắp đẻ nữa cơ. Đẻ xong bán cả lẫn con, lời gấp đôi! Bố vài hôm nữa đến mua, trả mười sáu vạn ngay! Vèo cái kiếm bốn vạn! Bố con , sắp tới sinh nhật , bố bất ngờ. Bố định mua cho cái dây chuyền hai vạn. Con ngoan, giúp bố chăm sóc rùa cẩn thận nhé. Bán xong bố cho con hai ngàn!"
Tim hẫng một nhịp! Hai ngàn tệ, đủ để sống qua kỳ thi đại học. Có hai ngàn , khi nhập học sẽ đụng mặt nữa.
ngạc nhiên bố: "Thật á bố?"
Bố xoa đầu : "Bố lừa con bao giờ ? Mà phi vụ trót lọt, còn giới thiệu khách cho bố nữa. Bố sẽ mở rộng kinh doanh, đổi nhà to, mua xe xịn!"
Nghe bố vẽ tương lai tươi , rạng rỡ. ôm chầm lấy bố: "Bố đỉnh quá! Cố lên bố..."
qua cửa kính ban công, trong bóng bố, thấy bóng dáng quen thuộc mà đáng sợ. Mẹ đang nấp gần đó, lén trộm ban công.
Tim thắt . Không ! bảo vệ con rùa. Đó là tương lai, là mệnh của !
Tối đó, bố công tác luôn. Mẹ kiếm cớ đuổi chỗ khác. chỉ ban công xem rùa. Lần , bạn tặng hai con rùa nhỏ, bắt ăn hết. Ăn xong, còn đến nhà bạn : "Rùa nhà cháu tặng Nguyệt Nguyệt ăn ngon quá. Còn cho dì xin hai con? Nguyệt Nguyệt ăn rùa xong, thi lên ba hạng liền đấy!"
Bạn tức run , nước mắt lã chã. Đó là rùa bạn nuôi hai năm trời. Vì bà nội đến ở, chê rùa nên bắt bạn cho khác. Định để nuôi hộ, lên đại học bạn sẽ mang . Ai ngờ tham ăn, đến cả con vật nhỏ cũng tha!