Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Men Tình Theo Năm Tháng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:52:46

Những ký ức thể gọi tên , cứ thế phơi bày mặt cả hai.

 

Ngày 9 tháng 6, ngày đầu tiên kỳ thi đại học, Đồng Hạ đầu gặp Trần Chính Trạch.

Hôm đó, cả thành phố Trùng Khánh còn chìm trong giấc ngủ, Đồng Hạ kế Lâm Hân kéo dậy đến cửa hàng tiện lợi để sắp xếp hàng hóa.

Cô cố gắng chống cơn buồn ngủ, mơ màng lê bước đến cửa hàng, xếp hàng ngáp ngừng. Khi thứ sắp xếp xong xuôi, cô quầy thu ngân ngủ gà gật, nhưng chẳng bao lâu tiếng động cho tỉnh giấc.

Con gái của kế Lâm Ý hiếm hoi lắm mới đến đưa cô bữa sáng.

“Chị, chị tới đây?” Đồng Hạ mở hộp giữ nhiệt, qua đồ ăn bên trong, trình bày , phù hợp với gu thẩm mỹ xa hoa của Lâm Ý.

Lâm Ý camera điện thoại tô son.

“Em thi đại học mà chị cũng thời gian ở bên, coi như bù đắp cho em .”

Đồng Hạ ngoan ngoãn . “Không cần chị, em hai ngày đó chị bận mà.”

Lâm Ý cất son , nhún vai. “Em hiểu cho chị là , coi cửa hàng giúp chị nhé, lát nữa chị mua cho em vài bộ đồ .”

Sau khi Lâm Ý rời , Đồng Hạ đổ bỏ bữa sáng, rửa sạch hộp giữ nhiệt.

Ngày thi cấp ba cô từng ăn bữa sáng mà Lâm Ý lén bỏ thuốc ngủ , kết quả là thi trượt.

Buổi trưa, khi cô xách hộp giữ nhiệt trở về nhà, khí trong nhà rộn ràng tiếng .

Đồng Hạ cầm lấy tay nắm cửa, đó vài giây, lặng lẽ bước về phòng .

Căn phòng của cô ánh sáng, một cái cây cổ thụ nghiêng che khuất cửa sổ, khiến gian lúc nào cũng tối tăm. Vừa bước , cô bật đèn lên ngay.

Khi ánh đèn sáng lên, Đồng Hạ trông thấy túi nhung bên gối mở , tim cô hẫng một nhịp.

Rõ ràng đêm qua ngủ, cô cột chặt miệng túi .

Vội vàng kiểm tra, cô phát hiện bên trong trống rỗng. Sợi dây chuyền ngọc bội để cho cô biến mất.

Căn phòng chỉ vài mét vuông, cô lật tung cặp sách, tủ quần áo, chăn nệm—tất cả những nơi thể tìm kiếm, nhưng sợi dây chuyền vẫn thấy .

Đồng Hạ yên một lát, đôi mắt chằm chằm túi nhung mất nhiệt độ. Năm giây , cô , bước thẳng đến phòng ngủ lớn của Lâm Ý.

Lần đầu tiên trong đời, cô vứt bỏ sự nhẫn nhịn, màng hậu quả, theo ý .

Lâm Ý đang sofa chơi điện thoại, thấy Đồng Hạ đẩy cửa thì cau mày khó chịu.

“Sao gõ cửa?”

Ánh mắt Đồng Hạ lướt nhanh qua phòng, phát hiện sợi dây chuyền tủ đầu giường.

vỡ.

Cô như rơi xuống hầm băng.

Những mảnh ngọc vỡ nát, như thủy ngân thấm đáy mắt cô, đau đớn đến tận xương tủy.

Lý trí của Đồng Hạ vụt tắt, đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng biểu cảm lạnh lẽo như băng giá bao phủ.

“Sao dây chuyền của em vỡ trong phòng chị?” Giọng điệu bình thản.

Lâm Ý sững vài giây khi thấy vẻ mặt lạnh lẽo của cô, nhưng hời hợt .

“Sáng nay chị định thử phối với đồ, cẩn thận rơi. Chị sẽ mua cho em cái khác đắt hơn nhé.”

Đồng Hạ bước tới, giật lấy điện thoại của cô .

“Chị , tất cả thứ của em thể cho chị, ngoại trừ sợi dây chuyền .”

Lâm Ý lập tức yếu giọng, còn chút sụt sịt. “Chị nó dễ vỡ thế …”

Lần , Lâm Ý thực sự chạm vảy ngược của cô. Đồng Hạ thể giả vờ nữa.

Lâm Ý sang đang cắt móng tay ở cửa. “Mẹ, là em sẽ tức giận ?”

Lâm Hân thổi bay mảnh vụn móng tay, thờ ơ đáp.

“Ôi dào, gì to tát . Đồng Hạ , tiền viện dưỡng lão của bà ngoại con vẫn là từ tiền chụp tạp chí của Lâm Ý mà đấy. Con chẳng lẽ để bụng chuyện cái dây chuyền ? Bà ngoại vẫn cần ở viện dưỡng lão mà đúng ?”

Lâm Hân, một phụ nữ sống trong hai thái cực—với những kẻ yếu hơn thì giẫm đạp, với những kẻ quyền thế thì l.i.ế.m láp.

Đồng Hạ cúi thấp đầu, đúng là cô khả năng chi trả viện phí cho bà ngoại.

Lâm Hân lấy từ túi xách của Lâm Ý một xấp tiền đỏ, thong thả rút ba tờ, nhét tay cô.

“Đây, lấy mà mua cái mới. Mẹ mấy hôm nay bận công tác với chị gái, mệt rã rời , thể cùng con .”

Đồng Hạ chớp mắt, cay xè nơi sống mũi.

Cô lặng lẽ bước tới, nhặt từng mảnh vỡ của sợi dây chuyền, cố gắng giữ thăng bằng bước .

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/men-tinh-theo-nam-thang/chuong-3.html.]

Chiếc dây chuyền giá trị nhỏ của Lâm Ý đặt bên cạnh, tạo thành sự đối lập rõ rệt với chiếc dây chuyền vỡ.

Đây là chiếc dây chuyền mà bố mua tặng Lâm Ý nhân dịp sinh nhật 18 tuổi, là hàng hiệu, giá trị hề nhỏ, Lâm Ý còn nỡ đeo.

Bây giờ nó đặt lên một bức ảnh, là bức ảnh của Trần Chính Trạch.

 

 

Buổi trưa oi bức, phố nóng nực đến mức một con ch.ó nào, lá cây uể oải rủ xuống.

Cô ôm đầu gối mặt đất, lưng dựa kệ hàng, im lặng nức nở, cơ thể theo từng tiếng nức nở mà rung động.

Bất ngờ, một giọng lười biếng vang lên—

"Chủ tiệm, cho đổi tiền chút."

Đồng Hạ lau mắt, tay chống lên mặt đất từ từ dậy, một gương mặt loạn lòng từ từ phóng đại trong tầm mắt cô rõ ràng.

Chàng trai mặc một bộ đồ đen của thương hiệu thời trang, ngũ quan nổi bật, đường nét phóng khoáng, đôi mắt đen láy, đôi môi mỏng dù đang mỉm một cách thờ ơ nhưng vẫn toát lên vẻ khó gần.

Anh một tay nhét túi quần, chậm rãi bước về phía cô.

Đồng Hạ nghẹn thở.

Trần Chính Trạch, mà Lâm Ý luôn ngưỡng mộ.

Lâm Ý thể thành công trong ngành mẫu, một phần lớn nhờ quyền lực của người nhà họ Trần.

Trần Chính Trạch liếc Đồng Hạ, cô gái tóc rối, vài lọn tóc ướt bám trán, làn da trắng mịn, đôi mắt đỏ ngầu, vết sẹo đỏ cổ càng nổi bật, lúc đang ngây , như một đóa hồng mưa tạt vỡ vụn, tàn tạ, hỗn loạn.

"Này." Trần Chính Trạch dùng ngón tay gõ nhẹ lên quầy.

Đồng Hạ khẽ thu suy nghĩ, bình tĩnh chiếc vòng ngọc vỡ vụn, "Xin , sáng nay đổi tiền."

" còn hai phút nữa là tới 12 giờ , nếu ngại, thể đợi một chút." Vì xong, giọng Đồng Hạ chút nghẹn ngào.

Không may, đứa trẻ nhà hàng xóm sáng sớm đến đổi tiền, cầm theo một ít xu với giọng ngây ngô: "Chị ơi, tiền sáng nay dùng hết, đổi cho em thành mười tệ."

Trần Chính Trạch đứa trẻ nhỏ hơn một chút, ngẩng đầu Đồng Hạ, miệng nở một nụ nhàn nhạt.

Đồng Hạ hổ, đỏ mặt, cầm đống xu của đứa trẻ và đưa cho nó một tờ mười tệ.

Lúc , điện thoại của Trần Chính Trạch vang lên.

Hai chỉ cách một cái quầy, Đồng Hạ thể thấy gọi là một cô gái.

Trần Chính Trạch: "Không đổi , cô gái nhìn thuận mắt."

Nói xong, còn thẳng Đồng Hạ mà hề giấu diếm.

Đồng Hạ bình tĩnh , nhưng đôi mắt hạnh nhân của cô vẻ gì là công kích, những giọt nước nhỏ mi mắt khiến cô trông phần tội nghiệp.

"Vãi lone mày thế nà mè còn cô gái nào nể mặt mày ?!"

"Có đấy." Có lẽ vì buồn chán, tiện tay cầm một món đồ nghịch.

Đồng Hạ hướng tầm mắt xa, tay to khỏe, cơ bắp tay thon thả, những mạch m.á.u xanh xám nổi lên mu bàn tay.

Người ở đầu dây bên vẫn đang la hét, nhưng đặt điện thoại lên tai mà cúi đầu nhắn tin.

Hai phút , dứt khoát cúp điện thoại, quét mã QR quầy và chuyển 100 tệ.

Tiếng thông báo tiền chuyển tài khoản vang lên trong cửa hàng.

Trần Chính Trạch liếc Đồng Hạ, tùy tiện lấy một hộp kẹo bạc hà đặt lên quầy, "20 tệ."

Đồng Hạ đồng hồ đối diện, đúng 12 giờ, đồng hồ mới cúp điện thoại.

Đồng Hạ đếm tiền xong đặt lên mặt , "Anh kiểm tra xem."

Anh đếm, trực tiếp cầm tiền nhét túi.

Bỗng một tiếng vang lên, cơn mưa đầu tiên trong ngày ập đến.

Đồng Hạ vội vàng chuyển các đồ khuyến mãi ở cửa, là vài thứ bánh mì và nước giải khát, vì phần mềm thời tiết báo mưa nên sáng nay cô đặt nhiều hàng hơn, thử vài thể di chuyển .

Đột nhiên một giọng từ đầu vang xuống, thở thoang thoảng mùi bạc hà, "Dời đến ?"

Trần Chính Trạch cầm điện thoại đến, bên cạnh Đồng Hạ, lười biếng dùng điện thoại gõ nhẹ khung kệ.

Đồng Hạ tưởng định giúp , tai đỏ lên vì hổ về hành động đổi tiền , cô thẳng dậy chỉ một chỗ, "Chỗ đó."

Trần Chính Trạch gật đầu như đang suy nghĩ, từ kệ hàng lấy một chai nước ngọt, về quầy, một câu: "Thanh toán , chủ tiệm."

Đồng Hạ…

 

Loading...