MỆNH TẠI NHÂN VI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:58:47
Ta tìm Tạ Chiêu, bảo phái âm thầm theo dõi nhà họ Lý, xem nàng tiếp xúc với Cần vương Yến vương.
Phủ quân do nhà họ Tạ nắm giữ vốn nổi danh giỏi tình báo, hợp để dò la tin tức.
Ta còn đề nghị Tạ Chiêu, để hôn sự của Tạ Lễ và Phù Tuyết sớm nửa năm, tổ chức cùng lúc với hôn lễ của chúng .
Trước khi tân lang cưới công chúa, cung học lễ nghi quy củ hai tháng.
Ta bảo Tạ Chiêu đưa Tạ Lễ cung ngay hôm nay.
Tạ Lễ cung, bề ngoài là học nghi lễ phò mã, thực chất là để dùng y thuật cao minh của kéo dài thọ mệnh cho bệ hạ.
Lý Ninh Nguyệt chỉ vội vàng đặt cược, ân nhân tương lai của tân đế, quên mất câu: "Một triều hoàng đế, một triều thần."
Hiện nay thiên hạ vẫn còn là của bệ hạ, quyền lực vẫn còn trong tay ngài.
Không một vị hoàng đế nào khi băng hà, kẻ công khai dòm ngó ngai vàng.
Đó chính là trọng tội khi quân.
12
Người Tạ Chiêu phái giám sát báo rằng, Lý Ninh Nguyệt chọn một trong hai vị vương gia, mà là… chọn cả hai.
Nghe xong, bật thành tiếng.
Dù Lý gia nhờ việc bán phấn ngọc trai mà trong vòng đầy một tháng mở rộng cửa hàng đến khắp nơi, nhưng nuôi quân đội chuyện nhỏ.
Huống hồ, bây giờ còn là nuôi đến tận hai đạo quân.
Vậy mà Lý Ninh Nguyệt định lòng cả hai bên. Không chỉ bỏ tiền chu cấp, mà còn giấu đầu hở đuôi, gạt bên lừa bên , để Cần Vương và Yến Vương phát hiện sự thiếu trung thành của .
Cô sợ cả hai bên cùng lúc sự tráo trở của .
Ta đánh cờ với Tạ Chiêu, bật khẩy:
“Lý gia thật đúng là… ha, với cả hai phe.”
“Những kẻ đắc tội bên nào, cuối cùng thường phật lòng cả hai. Cũng chính vì mà thiên hạ ai cũng ghét bọn gió chiều nào theo chiều .”
Tạ Chiêu đặt quân cờ xuống, hỏi: “A Thư , kinh thành sắp đổi trời đúng ?”
Ta mỉm nhàn nhạt: “Phải, sắp .”
Chàng cũng mỉm , mắt thẳng , dịu dàng :
“Nàng đừng sợ. Dù trời đổi thế nào, vẫn ở đây. Dù cả kinh thành màu, cũng sẽ bảo vệ nàng thật .”
Ta xoa đầu , giọng nhẹ bẫng:
“Ta .”
Ta dặn Tạ Chiêu, bảo theo dõi chép bộ sổ sách ghi chép tiền bạc mà Lý gia chuyển cho hai phủ vương gia.
Đó chính là bằng chứng để dâng lên Thiên tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/menh-tai-nhan-vi/chuong-8.html.]
Quả nhiên đúng như dự đoán, khi quan hệ giữa Lý gia với Cần Vương và Yến Vương ngày càng thắt chặt, thì tiền mà hai đạo quân đòi hỏi cũng tăng lên chóng mặt.
Dưới áp lực hai đầu như , Lý Ninh Nguyệt bắt đầu chơi chiêu hiểm.
Cô nâng giá phấn ngọc trai lên gần gấp đôi. Giới vương công quý tộc thì còn đỡ, nhưng dân thường thì đúng là dùng nổi.
Trớ trêu , thứ như phấn ngọc trai là đồ dùng lâu dài mới phát huy tác dụng, thể tùy tiện ngưng .
Dần dần, ngay cả nữ quyến trong phủ vương hầu cũng bắt đầu ý oán than. Phấn ngọc trai bây giờ chỉ đắt gấp đôi, mà lượng ít hơn, chất lượng chẳng bằng , thậm chí còn lẫn đó mùi bột mì thoang thoảng.
Tối hôm đó, Lan Thảo trở về, báo:
“Chủ tử, thứ chuẩn xong cả , sáng mai thể khai trương.”
Kiếp , khi Lý gia tịch thu gia sản và xử trảm, triều đình tiếp quản bộ cửa hàng, đoạt luôn công thức chế tạo.
Trùng hợp , dẫn quân khám nhà chính là Tạ gia.
Mà công thức , thì từ đầu đến cuối, vẫn luôn ở trong đầu .
Ta vẫn luôn chờ ngày —ngày danh tiếng thương hiệu nhà họ Lý sụp đổ .
Lý Ninh Nguyệt còn đường đầu nữa.
Lần là thật, cô tiêu .
Không ngờ, cho dù sống một đời, cô vẫn ngu ngốc y như cũ. Chán ngán đến cực điểm.
Sáng hôm , cửa hàng của khai trương. Tạ Chiêu còn gọi ít các phu nhân của trong quân tới cổ vũ, khiến từ sớm đông bu quanh.
Cửa hàng của bọn , giá rẻ hơn Lý gia, hiệu quả hơn, còn tuyệt đối gian lận về lượng chất lượng.
Chưa đầy một tuần, cửa hàng nhà họ Lý vắng tanh một bóng .
Lý Ninh Nguyệt tìm đến , ánh mắt căm hận như g.i.ế.c :
“Cô cố ý đúng ?! Cô cố ý đúng ?!”
Thị vệ mà Tạ Chiêu cử theo lập tức khống chế cô , khiến cô thể nhúc nhích, chỉ thể giận dữ gào thét.
Ta tiến gần, nở nụ dịu dàng, khẽ thì thầm:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“ , cố ý đấy. Ngươi gì ? Dù ngươi trọng sinh thì ? Vẫn gục ngã tay thôi.”
“Lý Ninh Nguyệt, mạng của ngươi… định . Ngươi trả món nợ đời —đứa con trong bụng Phù Tuyết, ngươi lấy mạng mà đền .”
Ta từng chút từng chút thu nụ , giọng trở nên lạnh lẽo.
“Cô mơ!”
Cô nghiến răng ken két, như lột da xé thịt mà nuốt sống.
“Ta từng mơ mộng viển vông. Ta luôn là , giữ lời nhất thiên hạ.”
Ta sâu đáy mắt ả, nơi run rẩy ẩn giấu sợ hãi. Cảm giác đó… thật khiến thỏa mãn.