Mệnh Trời Khó Trái - Chương 1: Gió cát và bạch y
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:21:56
Gió Hắc Phong Quan bao giờ dịu dàng. Nó gào thét qua những khe núi trọc lóc, cuốn theo cát bụi và cái lạnh se sắt của miền biên thùy, thổi rát mặt những lính chai sạn với sương gió. Mùa đông ở đây dường như dài hơn, khắc nghiệt hơn bất cứ nơi nào khác thuộc Đại Thương. Đất chân cứng như đá, bầu trời thường trực một màu xám xịt, và khí luôn phảng phất mùi của sắt thép, của m.á.u tanh và của cái c.h.ế.t đang rình rập đó giữa mênh m.ô.n.g cát vàng.
Tiêu Phong thấy đang chìm dần. Bóng tối đặc quánh nuốt chửng lấy , lạnh lẽo và vô tình. Hắn cố mở mắt, nhưng chỉ thấy một màu đỏ sẫm của m.á.u và màu đen kịt của tuyệt vọng. Tiếng gươm đao loảng xoảng, tiếng gào thét xung trận, tiếng vó ngựa đạp nát sự sống... tất cả như vọng về từ một thế giới khác, xa xôi và mờ ảo. Hắn còn ngửi thấy mùi m.á.u của chính , tanh nồng và ấm nóng, đang dần nguội nền đất lạnh.
Chết ? Ý nghĩ lạnh lùng như một mũi d.a.o xuyên qua tâm trí gần như tê liệt. Hắn, Tiêu Phong, kẻ tung hoành ngang dọc nơi sa trường từ năm mười lăm tuổi, kẻ mang trong niềm kiêu hãnh của một chiến binh bất khả chiến bại, giờ đây đây, chờ đợi cái c.h.ế.t đến với như một con thú thương bất lực. Hắn còn báo thù cho những ngã xuống, còn thành lời hứa bảo vệ tấc đất biên cương ... Lồng n.g.ự.c nhói lên, chỉ vì vết thương chí mạng, mà còn vì nỗi uất nghẹn cam lòng.
Giữa lúc ý thức chỉ còn là một sợi tơ mỏng manh sắp đứt, một thứ gì đó khác lạ chợt xâm chiếm cảm giác của . Một mùi hương thanh khiết, tựa tuyết đầu mùa tan lá thông, nhẹ nhàng lan tỏa, đẩy lùi cái mùi tử khí nồng nặc. Rồi ánh sáng, ánh mặt trời chói gắt ánh lửa lập lòe của chiến trận, mà là một vầng sáng dịu nhẹ, ấm áp như trăng rằm. Hắn cảm nhận những ngón tay thon dài, mang theo lạnh của sương đêm nhưng vững vàng lạ thường, đang dò xét vết thương n.g.ự.c .
Một giọng vang lên, trong trẻo và bình tĩnh đến ngờ giữa khung cảnh hỗn loạn .
CX330
"Còn cứu . Mau, cầm máu!"
Giọng như một dòng suối mát lành chảy qua sa mạc khô cằn trong tâm hồn , níu giữ chút ý thức cuối cùng đang chực tan biến. Hắn cố gắng mở mắt nữa, nhưng chỉ kịp thấy một bóng bạch y mờ ảo, thanh khiết như một đóa sen trắng nở giữa bùn lầy, khi chìm bóng tối. Lần , bóng tối còn đáng sợ nữa, bởi nó bao bọc bởi mùi hương thanh khiết và cảm giác ấm áp kỳ lạ .
Khi Tiêu Phong tỉnh , điều đầu tiên cảm nhận là cơn đau nhức ê ẩm và vị đắng của thuốc nơi đầu lưỡi. Hắn khó nhọc mở mắt, ánh sáng ban mai xuyên qua lớp vải lều khiến mất một lúc mới quen . Khung cảnh mắt là một căn lều quân y giản dị, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp lạ thường.
Và , thấy đó.
Bóng bạch y hôm qua còn mờ ảo nữa. Người đó đang bên giường , im lặng một cuốn sách da cũ. Vẫn là dung mạo thanh tú thoát tục , làn da trắng sứ, hàng mi dài phủ bóng xuống gò má. Ánh nắng sớm chiếu lên mái tóc đen nhánh vấn gọn bằng một cây trâm ngọc, tạo thành một vầng hào quang mềm mại. Người đó đó, tĩnh lặng và chuyên chú, tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt , lạc lõng giữa khí thô ráp, trần trụi của quân doanh.
Tiêu Phong gần như nín thở. Hắn thể tin cứu từ Quỷ môn quan trở về là Thất hoàng tử Mộ Dung Khanh – vị hoàng tử nổi danh với tài năng y thuật và vẻ ngoài ôn nhu, nhưng cũng nổi tiếng là màng thế sự, chỉ thích bầu bạn với sách vở và dược liệu. Tin đồn về , nhiều, nhưng bao giờ nghĩ ngày chính cứu mạng trong cảnh .
Dường như cảm nhận ánh mắt của , Mộ Dung Khanh ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong như nước hồ thu, một gợn sóng, thẳng mắt . Không sự thương hại, sự cao ngạo, chỉ sự bình thản và một chút quan tâm ẩn sâu.
"Tướng quân tỉnh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/menh-troi-kho-trai/chuong-1-gio-cat-va-bach-y.html.]
Giọng vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như nhớ trong cơn mê.
"Thấy trong thế nào?"
Tiêu Phong trả lời, nhưng cổ họng khô khốc khiến chỉ thể phát những âm thanh rõ ràng. Hắn cố gắng gượng dậy để hành lễ, nhưng cơn đau từ vết thương khiến nhăn mặt xuống.
"Đừng cử động mạnh."
Mộ Dung Khanh đặt cuốn sách xuống, tiến gần hơn, đưa tay nhẹ nhàng ấn vai yên.
"Vết thương của tướng quân còn nặng. Ta dùng kim châm tạm thời phong bế cơn đau, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng."
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua lớp áo mỏng, khiến Tiêu Phong bất giác rùng . Hắn, một võ tướng quen chịu đựng đau đớn, cảm thấy bối rối sự chăm sóc dịu dàng .
"Đa... tạ... điện hạ..." Hắn khó khăn từng tiếng.
Mộ Dung Khanh khẽ lắc đầu, đôi môi mỏng thoáng một nét nhẹ.
"Tướng quân vì nước quên , chỉ việc trong phận sự. Tướng quân cứ yên tâm nghỉ ngơi, việc ."
Chàng xong, liền bàn nhỏ bên cạnh, bắt đầu kiểm tra các loại thuốc sắc và dược liệu chuẩn sẵn. Bóng lưng thẳng tắp nhưng thanh mảnh, những động tác thành thạo và tỉ mỉ khi xử lý thuốc men, tất cả đều toát lên một vẻ lạ thường, một sự kết hợp giữa yếu đuối và mạnh mẽ, giữa thanh cao và trần tục.
Tiêu Phong đó, lặng lẽ quan sát. Trái tim sắt đá của chiến binh dày dạn kinh nghiệm trận mạc bỗng nhiên xao động. Hình ảnh bóng bạch y giữa gió cát sa trường đêm qua, cùng với sự tĩnh lặng và ấm áp của mặt lúc , khắc sâu tâm trí .
Gió ngoài vẫn gào thét, nhưng trong căn lều nhỏ , ánh mắt của vị hoàng tử bạch y, Tiêu Phong cảm thấy một sự bình yên từ lâu còn cảm nhận . cùng với sự bình yên , một nỗi bất an mơ hồ cũng len lỏi lòng. Hắn cảm giác, cuộc gặp gỡ , lẽ sẽ đổi cuộc đời
, theo một cách mà bao giờ thể ngờ tới.