Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Mèo nhỏ dùng 99 kiếp để ở bên anh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:44:13

5.

【Dưới ánh đèn sân khấu của trận đấu cờ vây, bầu khí căng thẳng đến nghẹt thở. kẹp một quân cờ đen bóng loáng giữa hai ngón tay, lơ lửng bàn cờ, hồi lâu vẫn hạ xuống. Đối thủ là một tay lão luyện, thế cờ như ngõ cụt. Mồ hôi thấm ướt tóc mái. 

Trên khán đài, ánh mắt xuyên qua đám đông, vững vàng dừng nơi góc mặt nghiêng căng cứng và đầu ngón tay run rẩy của . Ngay khoảnh khắc gần như buông tay chịu thua, giọng trầm thấp vang lên, lớn nhưng rõ ràng xuyên qua tiếng ồn, mang theo một sức mạnh kỳ lạ khiến lòng bình tĩnh: “Đừng hoảng. Hãy như đầu em nhảy lên bậu cửa sổ hồi bé, thẳng mục tiêu, ... nhảy qua đó.”

chấn động, đột ngột ngẩng đầu . Ánh mắt sắc lẹm như dao, như thể truyền một nguồn dũng khí liều lĩnh. Cuối cùng, quân cờ đen mang theo khí thế “đập nồi dìm thuyền” ( Bản gốc là một câu thành ngữ “Phá phủ trầm châu” về điển tích Hạng Vũ thời Tần, thể dùng “Quyết đánh đến cùng” ở tiếng Việt như một nghĩa tương đương ), rơi xuống một vị trí mà tất cả đều cho là “đất chết”, “tách!” một tiếng giòn tan, xoay chuyển cục.

Sau trận đấu, xuyên qua đám đông về phía , mặc kệ ánh xung quanh, vươn tay, mang theo một sự xót xa khó nhận , nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt dính trán , thấp giọng : “Thắng , bé mèo hoang.”】

Mèo… Mèo ngốc… Mèo con ướt mưa… Bé mèo hoang…

Những tiếng gọi đó, vượt qua thời gian và gian, vượt qua vô phận, giây phút , như những mũi băng nhọn sắc bén nhất, mang theo tất cả tủi hờn, khao khát, vật lộn và tuyệt vọng của chín mươi tám kiếp luân hồi, dữ dội xuyên thủng con đê lý trí mà cố gắng gượng gánh bấy lâu nay.

Cơ thể bắt đầu run rẩy thể khống chế, đến đầu ngón tay cũng theo điều khiển. cúi đầu thật mạnh, ánh mắt gắt gao dán chặt vệt mực loang lổ bản hợp đồng, như thể đó là cọng rơm cuối cùng giúp bấu víu lấy mạng sống. Hàng mi dày run lên dữ dội như cánh bướm sắp lìa đời, cố gắng đến tuyệt vọng để che giấu cơn lũ cảm xúc cuộn trào sắp phá vỡ bờ đê.

Không mất khống chế! Tuyệt đối thể để công sức đổ sông đổ biển ngay lúc !

dồn bộ sức lực, ép bản ngẩng đầu lên. Gương mặt vẫn trắng bệch đến đáng sợ, nhưng trong mắt cố ép buộc tụ sự bình tĩnh lạnh lùng mang đậm chất tổng tài Lâm. thậm chí còn gắng gượng kéo môi, nặn một nụ gượng gạo, như để chứng minh cả.

“Xin ,” giọng căng, mang theo một chút khàn khàn khó phát hiện, nhưng từng chữ đều cắn chặt rõ ràng, “tối qua ngủ ngon, nên tay trượt.”

đưa tay , động tác chậm chạp, định nhặt chiếc bút máy tai họa bàn. Đầu ngón tay lạnh băng, còn run rẩy.

Ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm bút lạnh buốt, một bàn tay khác – khớp xương rõ ràng, ấm áp và khô ráo – bất ngờ vươn tới , vững vàng nhặt lấy cây bút .

Là Chu Tự.

Anh lập tức đưa trả, mà giữ trong lòng bàn tay, ngón tay cái vô thức lướt nhẹ qua lớp kim loại lạnh lẽo bút. Ánh mắt rời khỏi mặt , trong đó chứa đựng sự dò xét cùng một cảm xúc phức tạp đến khó diễn tả, gần như thể hóa thành thực thể. Anh đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thể giấu sự yếu đuối và hoảng loạn, với đôi mắt đượm nỗi bi thương dày đặc, sâu thẳm như thể xuyên qua cả trăm năm dài đằng đẵng.

Không khí trong phòng họp đặc quánh như thể thể cắt . Mọi đều nín thở, kinh ngạc bối rối cảnh tượng kỳ lạ .

Chu Tự im lặng vài giây – một quãng im lặng tưởng chừng như dài đến thế kỷ. Cuối cùng, gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cây bút về mặt , cẩn thận để đầu bút tránh vệt mực loang.

“Không .” Giọng trầm thấp, mang theo một chút dịu dàng khó tả, phá vỡ sự yên lặng ngột ngạt trong phòng. Anh rút tay , ánh mắt chuyển sang bản hợp đồng, giọng điệu trở về với dáng vẻ công tư phân minh, điềm đạm như , như thể chuyện kinh thiên động địa ban nãy từng xảy .

“Về điều khoản bồi thường, một đề nghị mới. Lâm tổng thể thử một chút ?”

Cuộc họp tiếp tục trong một bầu khí vô cùng kỳ lạ. buộc bản theo kịp tiến độ, nhưng trong đầu như tách hai. Một nửa vẫn đang tính toán thiệt hơn với độ chính xác tuyệt đối, còn nửa thì như cuốn trôi trong cơn sóng lớn, ngừng vang vọng ba từ — “Mèo trắng nhỏ.”

6.

Ngày thứ ba, đêm 11 giờ 55 phút.

Ánh đèn rực rỡ của thành phố ngoài cửa sổ sát đất chảy trôi như biển sáng bờ bến. Căn hộ cao cấp tầng cùng tĩnh lặng lạ thường, tách biệt với bụi trần xô bồ. Trong khí lượn lờ mùi hương nhè nhẹ — tuy mờ nhạt nhưng cực kỳ đặc trưng — đó là mùi tuyết tùng lạnh mát và da thuộc sạch sẽ Chu Tự, xen lẫn một chút dư vị ngọt ngào của rượu vang đỏ tan hết.

Ánh đèn điều chỉnh dịu, quầng sáng vàng ấm bao phủ lấy khu vực ghế sofa, tạo nên một gian yên bình lạ kỳ. co trong một góc ghế sofa rộng và mềm mại, chân phủ chiếc áo vest xám đậm mà Chu Tự cởi , khoác cho . Áo vẫn còn ấm và mùi hương của — như một chiếc kén vô hình đang che chở. ôm chặt cốc nước ấm trong tay, đầu ngón tay vô thức mân mê mặt cốc vẫn còn giữ nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/meo-nho-dung-99-kiep-de-o-ben-anh/chuong-3.html.]

Chu Tự ở chiếc ghế đơn bên cạnh, đôi chân dài duỗi thả lỏng. Anh kết thúc một cuộc họp trực tuyến quan trọng với đối tác nước ngoài, giữa hàng lông mày thấp thoáng chút mệt mỏi khó nhận , nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo. Anh bật đèn trần, chỉ dùng ánh sáng từ chiếc đèn sàn bên ghế, lật xem một tờ tạp chí tài chính.

~ Hướng Dương ~

Còn đầy năm phút nữa là đến nửa đêm.

Trái tim nặng nề đập từng nhịp trong lồng ngực, mỗi cú đập đều như hồi chuông tử vong đang gõ nhịp đếm ngược. nhấp từng ngụm nước nhỏ, cố gắng đè nén thứ cảm xúc nghẹn ngào và tuyệt vọng đang cuộn trào nơi cổ họng. Mặt nước trong cốc phản chiếu ánh đèn lờ mờ, khẽ rung lên, như thể sóng lòng đang chao đảo.

Những phút cuối cùng đánh cắp – xa xỉ mà mong manh.

tham lam dùng khóe mắt liếc gương mặt nghiêng của Chu Tự ánh sáng dịu nhẹ — đường nét sâu hút, hàng mi rủ xuống, đôi môi mím khẽ mỗi khi tập trung. Dáng vẻ quen thuộc , chính là hình ảnh duy nhất luôn theo đuổi, bất chấp sinh tử, bất chấp chín mươi tám xé nát linh hồn.

Ba ngày.

Lần thứ chín mươi chín — ba ngày cuối cùng.

Mỗi kết thúc đều đau đớn như ngày hôm qua — thể một sức mạnh vô hình xé toạc, linh hồn rơi trắng băng giá, tất cả ấm áp, xúc giác, tình cảm… tước đoạt trong nháy mắt, chỉ còn trống rỗng vô tận và chờ đợi vô vọng cho vòng luân hồi tiếp theo.

Cơn đau , sâu đến tận xương tủy, còn đáng sợ hơn cả cái chết.

từng nghĩ, thoát .

từng cho rằng, sự “trễ hẹn” của đợt tách rời là một tia thương xót hiếm hoi mà ông trời ban tặng.

bây giờ, thời gian đang vô tình đếm ngược đến hồi kết, cảm giác trống rỗng băng giá đang từng chút, từng chút một, như loài ký sinh bám chặt trong m.á.u thịt, dần dần lan khắp , kiên quyết và chậm rãi nuốt chửng cảm giác của .

Nhiệt độ nơi đầu ngón tay đang rút dần , lạnh buốt và tê dại.

Hơi ấm còn sót chiếc áo khoác của Chu Tự cũng như cách qua một lớp kính dày, ngày càng mờ nhạt.

Thính giác bắt đầu mất nhạy bén — tiếng xe ngoài đường, tiếng máy điều hòa trầm đục… tất cả đang dần trôi xa.

Kết thúc . Cuối cùng vẫn là… kết thúc .

Cơn bi thương khổng lồ như thủy triều lạnh buốt, trong khoảnh khắc đó nhấn chìm . Hốc mắt nóng rát, thứ gì đó nóng hổi trào dâng, khiến tầm mờ . cắn chặt môi , mùi m.á.u tanh tanh len lỏi nơi đầu lưỡi, dùng chút lý trí cuối cùng để ép bật .

Không .

Tuyệt đối thể sụp đổ mặt .

giữ gìn thể diện cuối cùng của một Lâm tổng.

nhắm mắt , hàng mi dài như đôi cánh bướm yếu ớt, lấm tấm giọt lệ nặng nề đến mức thể chịu đựng nổi, run rẩy dữ dội. Cơ thể vô thức co rút , như một con thú non bỏ rơi trong gió rét, bản năng chỉ còn tìm kiếm chút ấm mong manh cuối cùng, chuẩn đón lấy luồng sức mạnh quá quen thuộc , sẽ một nữa xé tan , ném một vòng luân hồi mới — xa lạ, tuyệt vọng, vô vọng.

Năm mươi bảy giây…

Năm mươi tám giây…

Năm mươi chín giây……

 

Loading...