Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Mèo nhỏ dùng 99 kiếp để ở bên anh - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:44:21

17.

lúc , còn ai bận tâm đến chiếc vòng cổ nữa.

 

Bởi vì, dấu ấn sâu đậm hơn khắc ghi.

 

Giữa đôi môi và hàm răng, giữa những lồng n.g.ự.c dán chặt lấy đang phập phồng dữ dội, giữa sự cộng hưởng sâu thẳm tận linh hồn.

 

Lần , còn đếm ngược. Không còn nỗi sợ tách lìa.

 

Chỉ còn thở nặng nề của , đôi môi và lưỡi bỏng rát của , cùng vòng tay gần như hòa tan m.á.u thịt.

 

Chỉ còn cơn sóng dữ dội của việc tìm — và sự vĩnh hằng tất cả lắng xuống.

 

Ngoài cửa sổ, bầu trời trong sự im lặng của những nụ hôn và nhịp thở, dần dần loang một lớp xám nhạt, mờ mờ như giặt qua nước. Đường nét của thành phố hiện giữa lớp sương tan dần, như một tấm phim âm bản khổng lồ đang dần lộ sáng. Ở rìa đường chân trời xa tít, một tia đỏ ấm áp và yếu ớt đang chật vật xuyên qua lớp mây dày nặng nề.

 

Trong căn hộ, hai thể quấn lấy cuối cùng cũng tách .

 

gần như Chu Tự đỡ lấy nửa , đặt lên chiếc sofa mềm mại. Toàn như rút sạch xương cốt, chỉ còn sự mềm yếu rã rời, ngả đệm, thở gấp từng nhịp. Môi sưng đỏ, vẫn còn tê rát do nghiền nát mãnh liệt; mỗi hít thở đều kéo theo rung động sâu trong lồng n.g.ự.c kịp lắng xuống. Nước mắt vẫn khô hẳn má, hòa lẫn với màu hồng rõ là vì mệt mỏi thẹn thùng, ánh mắt vô định lên ánh đèn vàng ấm áp trần nhà, giống như một con thú non thoát khỏi trận chiến sinh tử, may mắn sống sót nhưng vẫn m.ô.n.g lung chẳng đang ở .

 

Chu Tự quỳ một gối tấm thảm mặt , thở cũng rối loạn chẳng kém. Áo sơ mi xám sẫm bung hai nút, để lộ xương quai xanh rõ nét và một phần lồng n.g.ự.c rắn chắc, nơi vẫn còn vết xước mờ do lỡ tay cào trúng khi mất kiểm soát. Một tay chống lên mép sofa, tay còn vẫn nắm chặt lấy cổ tay , hề buông lơi, như thể chỉ cần lơi tay là sự thật mới nắm sẽ tan biến nữa.

 

Ánh mắt trầm lặng dừng khuôn mặt . Trong đôi mắt sâu thẳm , tàn tro cơn bão vẫn tắt hẳn, vẫn cuộn trào dục vọng chiếm hữu đậm đặc đến mức sắp nuốt chửng , cùng niềm vui sướng gần như phát điên của việc lấy điều tưởng như mất. sâu hơn nữa, lắng đọng một thứ gì đó mà lúc thể hiểu — nặng nề, gần như là… đau thương.

 

Thời gian trong im lặng như đặc quánh , chậm chạp trôi . Ngoài cửa sổ, dải vàng đỏ ngày càng rõ nét, kiên cường nhuộm sáng bầu trời, báo hiệu một bình minh thể ngăn cản.

 

“...Tại ?”

 

~ Hướng Dương ~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/meo-nho-dung-99-kiep-de-o-ben-anh/chuong-9.html.]

Giọng phá tan sự yên lặng. Rất nhẹ, mang theo sự khàn đục bão giông và một nỗi m.ô.n.g lung to lớn, như thể ép từ sâu trong linh hồn. Cuối cùng cũng đưa mắt đàn ông gần trong gang tấc. Đôi mắt nước mắt rửa sạch giờ đây đầy ắp những nghi vấn và đau khổ mà chín mươi chín kiếp luân hồi cũng lời giải.

 

“Tại …” lặp , giọng run run, mỗi từ như rướm máu, “rõ ràng… … mỗi … mỗi em rời …”

 

Nỗi ấm ức và hiểu như thủy triều lạnh giá một nữa dâng lên, khiến gần như nghẹt thở. “Tại … giữ em ? Cho dù… chỉ một thôi?”

 

Tại ngăn cản? Tại vạch trần? Tại kéo em khỏi vòng luân hồi lạnh lẽo và vô tận ? Tại để em như một kẻ ngốc tuyệt vọng, hết đến khác nhập vai trong những kiếp sống khác , chịu đựng từng linh hồn xé rách đau đớn? Mỗi em nhắm mắt trong vòng tay , chờ đợi sự rút quen thuộc , rõ ràng rõ! Anh rõ ràng cảm nhận cơn đau khi sợi dây kết nối cắt đứt!

 

Tại thể chịu đựng ?

 

18.

Cơ thể Chu Tự rõ ràng cứng đờ ngay khi hỏi câu đó. Những ngón tay đang nắm lấy cổ tay trở nên trắng bệch vì siết quá mạnh. Biển cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt lập tức đông cứng , thế bằng một nỗi đau sâu sắc, đậm đặc đến mức như ngưng tụ thành thực thể. Nỗi đau nặng nề đến mức khiến trái tim cũng bất giác co rút .

Anh chậm rãi — cực kỳ chậm rãi — cúi đầu xuống. Những sợi tóc rũ trán đổ bóng lên hốc mắt sâu thẳm, che khuất một phần biểu cảm. chỉ thấy đôi môi mím chặt như một đường thẳng lạnh lùng căng cứng, và lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng, như đang kìm nén điều gì đó dữ dội.

Thời gian như kéo dài vô tận. Ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ đang cố gắng thoát khỏi những ràng buộc, rọi tia nắng ấm áp đầu tiên xiên xiên chiếu , vặn rơi nửa khuôn mặt cúi thấp của Chu Tự, phác họa đường nét quai hàm căng chặt và sống mũi cao thẳng. Một nửa khuôn mặt sáng bừng, nửa còn đắm chìm trong bóng tối nặng nề.

Ngay khi nghĩ rằng sẽ trả lời — hoặc sự im lặng chính là một đáp án tàn nhẫn — cuối cùng cũng cất tiếng.

Giọng trầm thấp khàn đục đến cực độ, từng từ như mài giũa giấy nhám, mang theo sự kiệt sức rã rời và nỗi đau thể diễn tả bằng lời.

“Không giữ .”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, như ba tảng băng nặng nề đập thẳng tim .

“Lần đầu tiên… là bạn cùng bàn hồi cấp ba.” Giọng Chu Tự nhỏ, như thể đang chìm một vòng xoáy ký ức xa xăm mà chạm . “Cô nhắm mắt ngay mặt nghĩ chỉ là vì mệt quá nên ngủ quên… nhưng cái cảm giác đó… cảm giác ‘đứt dây’ đó… quá rõ ràng…”

Yết hầu trượt mạnh một cái, như thể đang cố nuốt xuống thứ gì đó cực kỳ đắng cay. “Anh phát điên mà lay gọi cô , gọi xe cấp cứu… nhưng cô cứ như… như chỉ đơn giản là đang ngủ… chỉ là… bao giờ tỉnh nữa.”

“Bác sĩ tìm bất kỳ vấn đề nào. Mọi thứ đều bình thường, nhưng cô … ‘chết’ . Không còn thở, còn nhịp tim, cơ thể dần dần lạnh …” Trong giọng của Chu Tự lộ một nỗi sợ hãi và bất lực sâu sắc mà từng thấy. “Anh chỉ họ… đẩy cô … cảm giác đó… như cả thế giới sụp đổ .”

“Sau đó… là cô tiếp viên nhỏ đó.” Anh tiếp tục, giọng chậm, như đang tự bóc dỡ từng lớp vết thương đóng vảy nhưng bao giờ lành thật sự. “Ở cửa kiểm tra an ninh sân bay, cô bất chợt đầu với một cái… … ngay mắt … ngã xuống… ngay lúc lao tới, đầu ngón tay chỉ còn cách cô một chút…”

Anh nhắm mắt , khi mở nữa, đáy mắt trống rỗng hoang vu. “Cảm giác ‘đứt dây’ đó… đến… Anh ôm lấy cô … gọi tên cô … nhưng cô … như bao giờ tồn tại… bên trong trống rỗng… đến một chút ấm thuộc về ‘cô ’ cũng còn…”

“Còn cô bé chơi cờ vây đó…” Hơi thở của Chu Tự bắt đầu trở nên gấp gáp, như thể ký ức đau đớn đang thiêu đốt cổ họng . “Trên bục trao giải, ánh đèn sân khấu sáng chói… cô cầm chiếc cúp, mắt lấp lánh … giây tiếp theo… chiếc cúp rơi ‘choang’ xuống đất… cũng… cứ thế… ngã thẳng xuống…”

“Ngay giữa ánh của bao … lúc lao lên sân khấu ôm lấy cô … cảm giác ‘đứt dây’ … lạnh lẽo xuyên qua tim… cô trong vòng tay … từng chút một trở nên nhẹ hơn… trở nên trong suốt… như cát mịn trôi khỏi tay…”

Mỗi mô tả một cảnh “chết”, cơ thể run rẩy kịch liệt một . Những cảnh tượng đó, chính là cái “kết thúc” trong mỗi kiếp sống để trong xác giả tạm . từng nghĩ, từ góc của Chu Tự, rõ ràng đến thế, tàn nhẫn đến thế, tuyệt vọng đến thế — như một cái c.h.ế.t thật sự!

Anh tận mắt thấy “” c.h.ế.t hết đến khác! Trong khoảnh khắc cố gắng giữ , cố gắng níu kéo! Mỗi “kết thúc”, đối với , chính là một bản án tra tấn — một cuộc chia ly sinh tử thể ngăn cản, mất mãi mãi yêu!

 

Loading...