Mi Bảo Chị Đây Dỗ Chồng Á? - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:04:10
“Xíttttt… , thật đó.”
mà Cố Hoài Chi kể xong vẫn chẳng buồn ở , vẻ mặt ngơ ngác hỏi rốt cuộc buồn chỗ nào.
xoa xoa miệng, định cảm xúc giải thích:
“Ông bác tưởng phân đông cứng là con rắn.”
“Ồ.”
Anh hiểu .
Ba phút , trong phòng bệnh phát tiếng lớn.
Lần là tiếng của .
8.
Mấy ngày bó bột , liền gửi cho ông chủ giấy nghỉ phép.
Dứt khoát giường ngủ từ sáng đến tối.
mà Cố Hoài Chi thì nhàn rỗi như .
6 giờ sáng ngày đông giá lạnh, chó con đúng giờ xổm phòng gào rú lên.
Gia Gia thông minh, chân gãy nên thể dắt nó dạo.
Khi Cố Hoài Chi qua phòng , thể cảm nhận một cỗ oán giận.
mà khi vuốt ve bộ lông xù của Gia Gia, mặt nở nụ tươi như hoa, cũng thể chỉ hưởng thụ mà thèm phụ trách chăm sóc .
Trên đời nào chuyện như thế chứ.
lật tấm thảm dày, vô cùng đắc ý nhắm mắt .
Kể từ đó, đàn ông vốn dĩ mất ngủ bởi vì chó con nghịch ngợm mà giờ đây mỗi tối đặt đầu xuống giường liền ngủ ngay.
9.
Tiếp nhận kịch bản cứu vớt gần nửa năm, tốc độ cứu vớt của vẫn ở con 0.
Hệ thống giao nhiệm vụ cho , cái gì mà giặt quần áo nấu cơm cho nam chính, tâm sự cùng nam chính để tháo gỡ những những phiền muộn trong lòng các loại, nhưng một cái cũng .
Trái luôn dùng ké kỹ năng nấu nướng của Cố Hoài Chi.
Đôi khi thấy giặt quần áo bằng tay còn thuận tiện ném áo lông vũ của cho giặt.
Dần dần còn theo thói quen hỏi quần áo cần giặt nữa.
Hình như cũng dần thích nghi với vai diễn là vợ .
Trong nhà thêm một chó một mèo khiến khí vốn yên ắng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Tầng ba cũng chẳng đủ gian để hai đứa nó chơi.
Cố Hoài Chi bình thường đều , sở thích của tiền, thích vẽ tranh.
Làm tổ ở trong biệt thự, một khi vẽ là liền vẽ cả ngày.
Bây giờ thêm Gia Gia và Đồi Mồi, chúng nó thích chơi cùng, nên Cố Hoài Chi chỉ thể trốn trong phòng, mà ngay cả vải vẽ cũng lôi phòng khách.
Mỗi tan về nhà, mở cửa liền thấy chồng trai hiền lành nhưng bệnh của .
Được , thừa nhận tuy rằng bệnh, nhưng thực sự trai.
Có lúc cũng nhịn .
10.
“ chuyện cần thương lượng với .”
Sau bữa tối, khoanh hai tay , sắc mặt nghiêm trọng đối diện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mi-bao-chi-day-do-chong-a/chuong-3.html.]
“Sao ?”
Cố Hoài Chi đưa con mèo nhỏ trong lòng cho :
“Đồi Mồi nên trả cho cô hả?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của , ngược như tố cáo chút vô lương tâm.
“Đột nhiên nhớ , chúng kết hôn lâu nhỉ.” nhận lấy mèo con, từ từ đến gần.
Mùi thơm của nước giặt hương chanh quanh quẩn mũi.
đôi mắt đào hoa đang trốn tránh của chồng , chằm chằm yết hầu đang chuyển động, rõ ràng từng câu từng chữ:
“Với tư cách là chồng của , nghĩa vụ ấm giường cho .”
“Anh Cố Hoài Chi, cũng vợ đêm nào cũng cô đơn nhẫn nhịn nhỉ.”
nháy nháy mắt, vô cùng chân thành .
Thực tế còn một nguyên nhân khác nữa.
Giường của thật sự lạnh!
Cho dù ấm chân nữa cũng bằng thôi.
Sợ rằng đệm sưởi sẽ nguy cơ hở điện, vẫn là cái lò sưởi lớn tích hợp việc thể điều chỉnh nhiệt độ ở trong nhà càng phù hợp hơn.
Da mặt đàn ông mỏng, cuối cùng linh tinh vài câu mới hai tai đỏ bừng đồng ý.
11.
Cố Hoài Chi cầm tất cả những thứ cho là cần thiết sang phòng của .
Mười mấy bộ đồ ngủ tơ tằm nháy mắt khiến cho tủ quần áo chật ních.
Tắm xong, lúc đang định mở máy tính để cày phim.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy chồng đang giường như đóa hoa mềm yếu, dè dặt cúi đầu.
“Ngồi chứ.” vỗ nhẹ chiếc giường rộng hai mét.
Một lúc lâu , nệm bên cạnh mới cảm giác trũng xuống.
Mặc dù mỗi ngày đều thấy , nhưng tối nay coi như là đầu tiên hai chúng chung chăn gối.
Ấn tượng cũng khá sâu sắc.
Bởi vì đang run lên.
Khi cày phim, hiểu cảm thấy nệm rung nhẹ, xoay xem thì phát hiện Cố Hoài Chi vùi trong chăn, run như cầy sấy.
“Anh ?”
đưa tay chạm lên trán .
Nóng quá!
Cố Hoài Chi sốt .
vội chạy xuống lầu lấy hộp thuốc, cẩn thận khiến Đồi Mồi và Gia Gia tỉnh giấc.
Một mèo một chó theo chạy lên chạy xuống.
Hai má Cố Hoài Chi đỏ bừng, cả mặt đều đổ mồ hôi, như trong lòng cảm thấy áy náy:
“Trương Ngọc Hoa, cô cũng cảm thấy là kẻ phiền phức ?”
“Tốt nhất là nên vứt bỏ .”
“Quan tâm gì cơ chứ, xứng...”