Miêu Nữ Nam Cương
Chương 4
10.
Rõ ràng, những lần đầu sẽ không thành công.
Có một lần Công chúa thậm chí còn tận mắt thấy từ ngực phụ thân ta có một cái đuôi bọ cạp chui ra, đuôi vàng đâm xuyên qua da thịt, nhưng máu chảy ra từ vết thương lại là máu đen, nhớt, và bốc mùi hôi thối.
Ta hít sâu một hơi, đưa tay ra như muốn bắt lấy nó.
Con bọ cạp lập tức cảnh giác, đuôi vàng nâng cao, chất độc đen phun ra ngay!
Ta nhanh chóng né tránh, chất độc vừa vặn bắn vào mặt của Tưởng ma ma đứng cạnh Công chúa, bà ta thường ngày làm mưa làm gió, là con ác khuyển bên cạnh Công chúa.
Bà ta lập tức ôm mặt thét lớn, nửa mặt nổi bóng nước, nhanh chóng chuyển thành đen và cháy khét, rồi lan ra toàn thân, da bắt đầu sôi lên, trở nên nhầy nhụa, cuối cùng co rúm lại thành một xác cháy không đầy ba thước.
Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi.
Cảnh tượng đó thật quá đáng sợ, mọi người có mặt đều hiện rõ vẻ sợ hãi trên mặt.
Ngay sau đó, con bọ cạp trước mặt mọi người, xé toạc da thịt ngực phụ thân ta, nhanh chóng chui trở lại bên trong.
Phụ thân ta cũng rất phối hợp, há miệng phun ra máu tươi, máu bắn lên đầy mặt Công chúa, khiến bà ta đứng như trời trồng.
Thấy phụ thân ta ngất đi, Công chúa lập tức thét lên, không màng đến sự căm ghét với ta, bà ta nắm chặt cổ áo ta, gương mặt mỹ miều vặn vẹo đến đáng sợ.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào! Không phải nó đã ra ngoài sao, sao lại chui vào lại?”
“Có phải ngươi! Có phải ngươi giở trò không?”
Cổ áo siết chặt khiến ta đau nhói, đúng lúc ta không chịu nổi nữa, định cho bà ta một nhát, thì phụ thân ta lúc này rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh lại.
“Công chúa, đừng trách người khác.”
Ta cũng tỏ ra vẻ bất lực.
“Công chúa, ta đã nói rồi, độc trùng tâm là kịch độc, không thể cưỡng ép lấy ra, nếu bọ cạp phun độc, Phò mã sẽ chết ngay lập tức.”
Đúng lúc này, toàn thân phụ thân ta run rẩy, da bắt đầu xanh xao, trông như sắp chết!
“Vậy phải làm sao!” Công chúa đôi mắt đỏ ngầu, trông như con hổ điên.
“Ngươi mau nghĩ cách đi, cần thuốc gì cũng được!”
“Chỉ cần ngươi cứu chàng ấy!”
Cuối cùng, ta chỉ đành bất lực nói với bà ta: “Trùng này không thể giải, nhưng có thể chuyển.”
Đôi mắt Công chúa lập tức sáng lên: “Chuyển đến đâu, ta sẽ đi tìm người ngay!”
“Huyết thân.”
Ta nhìn thẳng vào mắt Công chúa, chậm rãi nói từng chữ.
“Chỉ có huyết thân mới có thể qua mặt được trùng độc.”
Một bên là nhi tử yêu quý, một bên là phu quân yêu dấu, bà ta sẽ chọn ai đây?
Phụ thân ta lại đúng lúc phun ra bọt trắng, toàn thân co giật dữ dội, con ngươi trong mắt trở thành một đường thẳng màu đen.
Ta nhào lên nhét thuốc vào miệng ông, vừa lo lắng lớn tiếng la lên.
“Trùng bị kinh động rồi! Trong một nén hương phải quyết định, nếu không thì không cứu được nữa!”
Đồng thời khẽ dậm chân một cái, ra hiệu cho trùng ta đã cho vào trong cơ thể Tô An Chi không quá phận. Công chúa không do dự lâu.
“Chuyển!”
Ta thấy mặt Tô Xán lập tức trắng bệch, hắn khó tin nhìn Công chúa.
“Mẫu. thân, người đang nói gì vậy?”
Trong mắt Công chúa chỉ có phụ thân ta, bà ta nắm chặt tay ông ấy, liên tục thúc giục ta.
“Mau ra tay!”
Quay đầu nói với Tô Xán.
“Phụ thân con và ta đã cho con sinh mạng, Xán nhi, bây giờ là lúc con báo đáp ơn nghĩa của phụ mẫu.”
“Con không thể vong ân bội nghĩa chứ?”
Quả là bước ngoặt không ngờ. Ta cười lạnh trong lòng.
Tô tiểu công tử, ngươi lừa ta từ Nam Cương về, còn nuốt lời, trước thì nghe theo ý mẫu thân ngươi, giày vò ta, sau đól còn không ngại đi tán tỉnh các quý nữ khác.
Đây là điều ngươi đáng phải nhận. Ta tiện tay lại thêm một mồi lửa.
“Công chúa, A Xán là con trai của người!”
Mặt Tô Xán hiện lên vẻ biết ơn, hắn quỳ gối định ôm chân Công chúa: “Mẫu thân, mẫu thân, chúng ta hãy gọi thái y đến, còn có thể bàn bạc, người không thể…”
Ta xông lên ôm lấy chân Công chúa, hét lên với hắn.
“Chạy đi!”
Tô Xán thật sự không hề do dự mà mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng không bao lâu sau, mấy thị vệ lực lưỡng đã kéo Tô công tử trở lại như một con chó chết.
Công chúa đá ta ngã xuống đất, nếu không phải lát nữa còn cần ta cứu người, e rằng bà ta đã lấy mạng ta ngay tại chỗ.
“Tiện nhân… tiện nhân!”
“Nếu hôm nay ngươi không cứu được Phò mã…”
Bà ta nhìn ta, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Nam Cương ta có thể tàn sát một lần, thì có thể tàn sát hai ba lần.”
“Không muốn phụ mẫu ngươi vì ngươi mà chết thảm, thì cứu sống Phò mã cho ta!”
Ta lảo đảo bò dậy ôm lấy Tô Xán, làm ra vẻ đôi tình nhân sắp chết, cuối cùng khi bị kéo ra, ta nhanh chóng khẽ nói vào tai hắn.
“Ta sẽ tìm cách giữ mạng cho ngươi, lát nữa ngàn vạn lần đừng phản kháng.”
Tô Xán chẳng qua là một tên công tử được nuông chiều lớn lên ở kinh thành, nào từng gặp phải chuyện như thế này, sợ đến mức cả người đã mềm nhũn như đống bùn.
Nghe vậy, mắt hắn sáng lên một tia hy vọng. Hắn khẽ nói: “A Man, ta sẽ báo đáp nàng.”
11.
Ta đã cho phụ thân ta và Tô Xán uống thuốc mê, làm họ bất tỉnh. Sau đó, trước mặt Công chúa, ta mở một lỗ hổng đẫm máu trên ngực Tô Xán, rồi lấy con bọ cạp vàng cuộn tròn từ ngực phụ thân ta ra. Con bọ cạp vốn đang ngủ, nhưng khi tiếp xúc với không khí thì bắt đầu giãy giụa.
Công chúa lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sắp tỉnh rồi!”
Cùng lúc đó, phụ thân ta toàn thân bắt đầu co giật dữ dội.
Điều đáng sợ nhất là trái tim đang đập của ông như bị sợi dây nào đó kéo, cũng dần dần bị lôi ra khỏi lồng ngực, miệng phụ thân ta bắt đầu trào máu tươi.
Ngay khoảnh khắc trái tim sắp bị lôi ra, ta nhanh tay nhét con bọ cạp vào ngực Tô Xán.
Cơ thể phụ thân ta vốn đang cong lên cao lập tức nặng nề rơi xuống.
Đồng thời, vết thương trên ngực ông cũng. biến mất một cách kỳ diệu, nhưng trên ngực Tô Xán vẫn còn một lỗ lớn đẫm máu. Ta nói với Công chúa rằng đó là chuyện bình thường, bởi vì sâu vốn là ngoại vật.
Công chúa khóc lóc ôm chặt lấy phụ thân ta, hoàn toàn không để ý đến nhi tử đang nằm bên cạnh. Có người sinh ra đã ích kỷ, dù là con cái cũng chỉ là công cụ để họ đạt được mục đích.
Tô Xán tỉnh dậy sau ba ngày, ngơ ngác nhìn xuống ngực mình, rồi định đưa tay sờ, nhưng vừa động đậy đã đau đến run rẩy.
Ta nằm bên giường, bị tiếng động của hắn đánh thức, kịp thời tỏ vẻ vui mừng.
“A Xán, ngươi tỉnh rồi!”
Hắn nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất, cố gắng gỡ băng vết thương, lộ ra vẻ sợ hãi.
“Con bọ cạp đó…”
“Trong tim ngươi.” Ta chỉ vào tim hắn, vẻ mặt lo lắng: “Ngươi nhất định không được kích động, một khi con bọ cạp tỉnh dậy, nó sẽ chui ra từ ngực ngươi.”
Ta tốt bụng làm động tác bùng nổ để chỉ cho hắn: “Đến lúc đó, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi.”
Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, răng nghiến chặt, cuối cùng hỏi một câu: “Mẫu thân ta đâu?”
Ta nghĩ một lúc: “Chắc là ở chỗ phụ thân ngươi.”
Hắn hỏi ta: “A Man, ta còn sống được bao lâu nữa?”
Ta nhìn hắn, vẻ mặt rất buồn bã: “A Xán, ngươi phải dưỡng thương trước.”
“Bởi vì sau này, mỗi tháng ngươi cần phải cung cấp cho phụ thân ngươi một bát máu tim để làm dịu con bọ cạp.”
“Cần phải liên tục cung cấp trong ba năm, mới có thể hoàn toàn lừa được con bọ cạp.”
Nghe đến máu tim, sắc mặt Tô Xán càng khó coi.
“Người lấy máu tim còn sống được không?”
Ta im lặng nhìn hắn.
“Ta hỏi ngươi, ta còn sống được bao lâu?”
Tô Xán giận dữ, cái vẻ quý phái của công tử nhà giàu cuối cùng cũng không giữ nổi, như một kẻ điên.
“Ba năm.”
“Nếu không lấy máu thì sao?”
“Chỉ cần chịu được đau đớn mỗi tháng, có lẽ sống được khoảng hai mươi năm.”
Tô Xán sững sờ một lúc, rồi cười lớn, khiến vết thương lại đau đớn, ho khù khụ.
“Ta sớm nên biết…”
“Ta sớm nên biết!”
“Trong lòng bà ta, ta chưa bao giờ là gì cả.”
“Ta đã thành ra thế này, ta đã thay người vô dụng đó nhận lấy con bọ cạp, vậy mà bà ta vẫn muốn lấy mạng ta!”
Tô Xán nằm thêm một tháng mới dậy được. Trong suốt thời gian đó, Công chúa thậm chí không đến thăm hắn một lần.