MÍNH MÍNH - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:01:39
Lâm Duyệt với đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi khi lời : "Mày còn dám ..."
"Đủ , Lâm Duyệt!"
Lâm Duyệt trợn tròn mắt, Phó Cảnh Thâm với vẻ thể tin nổi, dùng ngón tay chỉ mặt : "Anh vì cô mà quát mắng !"
"Đã giải thích với cô , cô tin."
"Phó Cảnh Thâm, thấy trao giải cho cô , hai đua tình tứ với , còn hai quan hệ gì? mặc kệ, hôm nay cho cô giống như những ả đàn bà khác dám quyến rũ , xem còn ai dám đến quyến rũ nữa!"
Lâm Duyệt càng lúc càng điên cuồng, bắt đầu năng lung tung. Phó Cảnh Thâm hiệu cho mấy cùng, bọn họ tiến lên bịt miệng Lâm Duyệt .
Lâm Duyệt liều mạng giãy giụa, nhưng một phụ nữ địch mấy đàn ông.
"Cố tiểu thư, thật ngại quá. sẽ cho đưa cô đến bệnh viện xử lý vết thương."
vết thương cánh tay , gật đầu.
"Chi phí điều trị tiếp theo, tiền khách sạn và vé máy bay về nước của cô đều do chịu trách nhiệm, cô cứ yên tâm!"
suy nghĩ một chút với : "Có lẽ cô quá quan tâm nên mới hành động như . Có lẽ cần giải thích rõ ràng với cô . Nếu cần mặt thì cứ liên lạc với ."
Anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Mấy năm nay cô luôn như , chịu tin , khiến bên cạnh thể xuất hiện bất kỳ phụ nữ nào, nhiều việc bất tiện. Giá như cô hiểu chuyện như cô thì !"
ngượng ngùng cúi đầu xuống, gì nữa. Sau đó, cho đưa đến bệnh viện.
Sau khi điều trị xong ở bệnh viện, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Xử lý xong vết thương tay, liền rời khỏi nơi .
Vừa xuống máy bay, mở điện thoại , thấy nhiều cuộc gọi nhỡ và một lời mời kết bạn. Nhìn thấy điện thoại , khóe miệng nhếch lên.
Là Phó Cảnh Thâm.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, lập tức một tin nhắn gửi đến: "Em về nước ?"
cũng giả vờ quen , trực tiếp trả lời: "Không gây phiền phức cho và bạn gái , em rời vẫn hơn. Chúc hai hạnh phúc."
"Anh về nước sẽ tìm em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-minh/chuong-6.html.]
Nhìn thấy tin nhắn , chỉ trả lời một chữ: "Được."
Vài tiếng , xuất hiện cửa nhà . Khi chuông cửa vang lên, mở cửa thấy đó, hai tay đút túi quần.
"Anh về nhanh ?"
Anh trả lời câu hỏi của , mà ngẩng đầu mắt : "Không mời nhà ?"
lùi một bước, nhường đường cho . Anh tự nhiên xuống ghế sô pha.
"Anh đến xem vết thương của em."
theo bản năng kéo tay áo lên, cho xem chỗ thương.
"Không , cảm ơn Phó ."
Anh nghiêng về phía , khoanh tay : "Em thể gọi là Cảnh Thâm, gọi Phó khách sáo quá."
"Hả! Chúng cũng chỉ gặp vài , thiết." ngượng ngùng gãi đầu.
"Bây giờ đang dần dần thiết ?" Anh dậy, tiến gần , tay nhẹ nhàng vuốt ve gần vết thương, bầu khí bỗng chốc trở nên ái .
"Được , bây giờ cũng yên tâm . Ngày mai đến thăm em."
ngẩng phắt đầu , cảm thấy mặt nóng bừng, chắc là đỏ lắm !
Anh nhướng mày, dường như tâm trạng : "Em nghỉ ngơi cho ."
Anh giúp chỉnh tóc. ngây , ngoài. Anh đầu thấy vẫn nhúc nhích, khẽ một tiếng giúp đóng cửa .
Nhìn thấy cửa đóng , lập tức chạy nhà vệ sinh, lấy khăn tắm lau mạnh cánh tay. Vết thương cọ xát cũng thấy đau, chỉ cảm thấy bẩn thỉu.
Lau xong, hận đến mức ném thẳng khăn thùng rác. Nhìn chiếc khăn trong thùng rác, ước gì trong đó là đôi nam nữ rác rưởi .