Minh Nguyệt Bất Quy
Ngoại truyện
1
Mùa đông ỡ doanh trại quân đội.
“Huỳ—-
Trước đại doanh, Biên Quan Nguyệt kéo chặt dây cương, cách đó không xa tiếng tập luyện trên trường võ vang vọng, nàng nhanh nhẹn lật người xuống ngựa, hỏi:
“Tứ Hoàng tử không đến sao?”
Người lính dắt ngựa đáp:
“Tứ Hoàng tử hôm nay không đến.”
Biên Quan Nguyệt ở trong quân doanh còn lâu hơn so với ở tướng phủ. Mẹ nàng cho rằng vất vả lắm mới có được một đứa con gái, nên phải nuôi dưỡng nó một cách cẩn thận, học thêu thùa may vá, lúc rảnh rỗi cùng các tiểu thư quý tộc khác thưởng hoa làm thơ, trở thành một cô gái đoan trang, dịu dàng.
Nhưng cha nàng lại cho rằng cả nam lẫn nữ trong nhà họ Biên đều phải ra trận giết giặc, bảo vệ tổ quốc, vì vậy thỉnh thoảng lại lôi Biên Quan Nguyệt đến quân doanh. Biên Quan Nguyệt còn có hai người anh trai, đều là những vị tướng trẻ tuổi đã từng vào sinh ra tử trên chiến trường và lập được chiến công.
Nàng có chí khí cao, thề sẽ giỏi hơn anh trai. Trên thao trường, các tướng sĩ tinh thần hăng hái, tiếng hô vang dội, Biên Quan Nguyệt nhìn thấy đại ca Biên Ngạn Sơn đang đứng trên đài điểm binh, một thân áo đen khiến anh toát lên vẻ khí chất đĩnh đạc.
Nàng chạy lên đài điểm binh, binh lính hành lễ với nàng, Biên Quan Nguyệt vẫy tay coi như chào hỏi, rồi nói với Biên Ngạn Sơn: “Đại ca.”
Biên Ngạn Sơn cao to vạm vỡ, gật đầu đáp: “Ừm.” Trời lạnh, khi nói chuyện còn phả ra hơi trắng.
Biên Quan Nguyệt trong lòng luôn mong muốn được so tài cao thấp với Biên Ngạn Sơn, nàng giả vờ xem binh lính luyện tập một lúc, rồi không nhịn được nói với Biên Ngạn Sơn: “Đại ca, trước khi đi đánh giặc, huynh đã hứa rằng nếu muội thắng trận trở về sẽ so tài với muội, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay luôn đi.”
2.
Biên Ngạn Sơn chưa kịp trả lời, từ dưới cầu thang đài điểm binh đã vang lên tiếng trêu chọc: “Muội muội lại muốn tự chuốc khổ sao?”. Theo sau giọng nói, một người đàn ông có ngoại hình bảy tám phần giống Biên Quan Nguyệt xuất hiện từ chân cầu thang.
Chính là Biên Phượng Thành, con trai thứ hai nhà họ Biên. Biên Quan Nguyệt từ nhỏ đã không ưa Biên Phượng Thành, hai người gặp nhau là cãi vã, nàng hừ hừ nói: “Huynh đánh không lại, đừng tưởng muội cũng không đánh lại được.”
Biên Phượng Thành không cam chịu thua kém: “Cái tay chân bé tí của muội, huynh đây một mình đánh cả hai.”
Biên Quan Nguyệt nhìn xuống cổ tay mảnh mai của mình, nói: “Nếu so về đao kiếm, đương nhiên muội không bằng huynh. Nhưng mà nói về bắn cung, muội thật sự có cái gan này.”
Cả doanh trại không ai không biết, không ai không hay, tài bắn cung của tiểu thư nhà họ Biên nếu dám nhận là thứ hai, thì không ai dám nhận là thứ nhất.
Biên Phượng Thành không tranh cãi với nàng về điểm mạnh, hắn ta cố tình đổi chủ đề và nhìn xuống dưới đài điểm binh, kết quả phát hiện ra điều gì đó, cười lớn, vẻ mặt hả hê như xem náo nhiệt. Biên Quan Nhuyệt bị hắn ta nhìn chằm chằm đến phát hoảng: “Làm gì vậy?”
Biên Phượng Thành khoanh tay, khẽ khàng đụng vai Biên Ngạn Sơn, cười nói: “Đại ca, xem ra muội muội của chúng ta có mệnh làm phi tử của Hoàng tử rồi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Biên Quan Nguyệt lập tức biến đổi, nàng bám lấy lan can nhìn xuống, quả nhiên thấy Dạ Viễn.
Biên Ngạn Sơn nghiêm khắc nhắc nhở: “Đừng nói bậy!” Biên Phượng Thành quay sang Biên Quan nói, nói: “Gần đây Tứ hoàng tử đến doanh trại rất thường xuyên nhỉ?” Hắn ta nhìn vẻ mặt khó chịu của Biên Quan Nguyệt với vẻ hài lòng rồi nói tiếp: “Cũng thường xuyên đến nhà nữa.”
3.
Biên Quan Nguyệt đá Biên Phượng Thành một cái. Dạ Viễn không hề quan tâm đến cô nàng, mà là chiếc cung trong tay cô. Dạ Viễn đã bước lên đài điểm binh, ba người nhà họ Biên cùng cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Tứ hoàng tử.”
Dạ Viễn hẳn là cưỡi ngựa đến đây, toàn thân tỏa ra hơi nóng. Hắn ta gật đầu nhẹ với hai anh em nhà họ Biên, sau đó đi thẳng đến trước mặt Biên Quan Nguyệt: “Ngươi từng hứa sẽ dạy ta bắn cung, giờ còn giữ lời không?”
Biên Quan Nguyệt đương nhiên không thể nói là nuốt lời, nàng cúi đầu hành lễ: “Tứ hoàng tử muốn học, thần nữ tự nhiên sẽ dốc hết sức truyền dạy.”
Biên Quan Nguyệt đi theo Dạ Viễn xuống khỏi đài điểm binh. Khi xuống, nàng quay đầu nhìn lại hai người anh trai. Biên Phượng Thành vẫn giữ vẻ mặt hả hê như đang xem náo nhiệt, còn Biên Ngạn Sơn nhìn Biên Quan Nguyệt với ánh mắt sâu thẳm khó lường, khẽ lắc đầu. Biên Quan Nguyệt nhìn theo bóng lưng Dạ Viễn phía trước. Về thể lực, hắn ta không thể bằng Biên Ngạn Sơn, nhưng vóc dáng lại cân đối hơn, vai rộng eo thon, một thanh đao hẹp lủng lẳng bên hông, bước đi đầy khí thế.
Nàng đánh giá Dạ Viễn một lượt, thầm nghĩ: “Bệ hạ có nhiều con trai như vậy, chỉ có Tứ hoàng tử là ra dáng nhất.”
Nàng bước nhanh vài bước để đuổi theo, giữ khoảng cách hơi xa một chút so với Dạ Viễn. Trường bắn cung không xa, hai người đi nhanh nên chỉ chốc lát đã đến nơi.
Biên Quan Nguyệt ra lệnh cho binh sĩ: “Mang cung của ta và nhị ca đến đây.” Nói xong, nàng liếc nhìn Dạ Viễn. Hắn ta đang đứng khoanh tay bên cạnh, khi thấy nàng nhìn sang, hắn ta gật đầu một cái không biểu lộ cảm xúc gì.
Ngay sau đó, Dạ Viễn như nhận ra điều gì đó không ổn, liền khẽ nhếch môi, nở một nụ cười thoáng chốc rồi biến mất. Biên Quan Nguyệt không hiểu sao lại quay đi nhìn chỗ khác, hít thở sâu và tự nhủ: “Đừng căng thẳng, bây giờ ta là sư phụ của ngài ấy.”
Binh sĩ mang cung tên đến, Biên Quan Nguyệt giương cung để làm mẫu, hướng dẫn Dạ Viễn những điểm quan trọng.
Dạ Viễn cũng giương cung, thử vài lần rồi hỏi: “Có cung nặng hơn nữa không?”
Biên Quan Nguyệt thầm ngạc nhiên, lực tay của Biên Phượng Thành trong quân doanh cũng thuộc hàng nhất nhì, vậy mà Tứ hoàng tử lại thấy nhẹ?
Nàng ra lệnh: “Lấy cung của đại ca đến đây.” Sau một hồi giảng giải và hướng dẫn, Dạ Viễn cùng Biên Quan Nguyệt giương cung bắn tên, dây cung buông lỏng, mũi tên lao đi vun vút.
Nàng bắn mười phát trúng đều trúng hồng tâm, Dạ Viễn bắn mười phát trúng chín. Nhưng đó không phải là điều quan trọng, mũi tên của nàng chỉ bắn thủng bia, còn của Dạ Viễn, xuyên thủng bia.
Biên Quan Nguyệt buộc phải thừa nhận tài năng quân sự của Dạ Viễn. Nàng tự nhận mình là thiên tài, nhưng Dạ Viễn lại còn giỏi hơn cả nàng, thậm chí hơn cả đại ca, nhị ca.
Nàng và hai người anh là những ngọn núi cao chót vót trong lòng binh lính, nhưng Dạ Viễn lại là ngọn núi mà nàng không thể vượt qua.
Biên Quan Nguyệt nói: “Tứ hoàng tử quả là thiên tài, chỉ trong chốc lát, thần nữ đã không còn gì để dạy cho ngài nữa rồi.”
Dạ Viễn cất cung tên, trên người hắn ta không toát lên vẻ cao quý của hoàng tộc, trang phục và phụ kiện cũng không hề lộng lẫy, hắn ta chẳng giống như một vị hoàng tử chút nào.
Dạ Viễn nói: “Ngươi vẫn còn nhiều điều có thể dạy ta.”
Biên Quan Nguyệt đáp: “Tứ hoàng tử nói đùa rồi.”
Dạ Lục Viễn hỏi Biên Quan Nguyệt: “Khi ngươi cầm vũ khí giết giặc trên chiến trường, ngươi đang nghĩ gì?”
Dạ Viễn nhìn vào mắt Biên Quan Nguyệt. Biên Quan Nguyệt nhìn vào mắt Dạ Viễn, dường như trong khoảnh khắc đó, nàng đã hiểu ra lời dặn dò của ca ca và cha mình.
Nàng tự nhủ bản thân phải tránh xa Tứ hoàng tử, chỉ nên xem hắn như một vị vua. Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy ấy, mí mắt cong vút tạo nên hình dạng của đôi mắt đào hoa hút hồn, khi nhìn vào ai đó, dễ dàng khiến người ta có cảm giác bị quan tâm sâu sắc.
Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, như thể bị đôi mắt ấy mê hoặc, nàng nói: “Ta muốn trở thành nữ nhân đầu tiên gia nhập quân đội, ta muốn vượt qua hai vị huynh trưởng, ta muốn trong quãng đời còn lại của mình, sẽ khiến Đại Liêu trở nên hùng mạnh hơn, lãnh thổ rộng lớn hơn.”
Biên Quan Nguyệt còn một điều chưa nói, khi nàng đứng giữa muôn vàn binh lính với thân phận một nữ nhân, nàng không chỉ là một cá nhân, mà là đại diện cho hàng triệu triệu nữ nhân đang nhìn qua đôi mắt nàng, chứng kiến chiến trường đầy cát bụi máu tanh.
Dạ Viễn tiếp lời: “Đây chính là điều mà ngươi đã dạy ta.”
Hắn nhìn Biên Quan Nguyệt, từng chữ một, nói: “Đường đời gian nan, còn dài lắm.”
Bất giác, Biên Quan Nguyệt cất tiếng đọc theo Dạ Viễn: “Đi thì sẽ đến.”
Dạ Viễn bỗng mỉm cười, lần này hắn ta trông dịu dàng hơn nhiều. Hắn hỏi Biên Quan Nguyệt: “Sau trận tuyết đầu tiên, ngươi có muốn đi săn thỏ không?”
Bầu trời mùa đông rộng lớn, không khí khô lạnh, Biên Quan Nguyệt cảm thấy lồng ngực vô cùng thanh tịnh khi hít thở. Nàng ngẩng cao đầu, thần thái rạng rỡ, “Ta trăm phát trăm trúng đấy.”