Minh Nguyệt Bất Quy
Chương 7
14.
Hoàng hậu lộ vẻ buồn bã, thở dài nói: “Viễn Nhi từ nhỏ đã không còn mẹ, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Lúc nhỏ còn ngoan ngoãn, hay tâm sự với ta. Nhưng càng lớn ta càng cảm thấy thằng bé xa cách ta hơn, ngoài việc mỗi tháng đến thỉnh an ta, nó không vào cung nữa.”
Nhìn Hoàng hậu rưng rưng nước mắt, ta không biết nên nói gì để an ủi bà, chỉ đành nắm lấy tay bà và nói: “Mẫu hậu đừng buồn, mẹ con liền tim, Vương gia trong lòng vẫn luôn nhớ đến người.”
“Thái tử cưới Nguyệt Nhi, ta cũng bớt lo lắng một nửa, nửa còn lại vẫn lo lắng cho Viễn Nhi.”
“Vãn Nhi, dạo này mẫu hậu hay gọi con vào cung cũng vì chuyện này. Có người mẹ nào mà không lo lắng cho con mình, Viễn Nhi xa cách ta, ta chỉ có thể qua lời con để biết nó sống có tốt không, vui vẻ hay không.”
Lòng ta chua xót và nặng nề, thậm chí có chút ghen tị với Tứ vương gia. Chúng ta đều mất mẹ từ nhỏ, đều được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Trung cung.
Chỉ có điều không ai cho ta bánh đậu xanh, cũng không ai dạy ta đánh đàn vẽ tranh, càng không ai lo lắng, yêu thương ta.
Hoàng hậu không muốn nhắc lại những chuyện buồn này, mỉm cười nói với ta: “Điều khiến ta vui nhất là đã chọn được cho Thái tử và Viễn Nhi những mối hôn sự tốt như vậy, có hai con ở bên cạnh hai đứa nó, ta cũng yên tâm.”
Sau bữa cơm, Hoàng hậu đặc biệt dặn người chuẩn bị một hộp bánh đậu xanh và bảo ta mang về cho Tứ vương gia. Ngôi chùa được xây dựng dựa vào sườn núi, những gian phòng thiền định cổ kính thanh tao, tọa lạc giữa những tán cây.
Ta đặt hộp bánh đậu xanh lên bàn, đẩy cửa sổ ra, thì bị một mảng màu xanh tươi mát phủ kín tầm mắt.
Ta thay một bộ váy áo mỏng manh, nửa người thò ra ngoài cửa sổ, vươn tay ra để hái những quả lạ mắt trên cây ngoài kia.
Phía sau vang lên tiếng mở cửa, ta tưởng là Thái Vân, vừa cố gắng với lấy quả vừa nói: “Thái Vân, đi lấy thuốc mỡ chống muỗi đốt về đi, ta bị đốt mấy nốt rồi.”
Không thấy ai trả lời, ta cố gắng hái một quả, quay người nhảy xuống cửa sổ, đang định trách móc, không ngờ người đến là Tứ vương gia. Sao lại về nhanh thế? Ta giấu quả vừa hái ra sau lưng, tay kia chỉ vào hộp bánh đậu xanh trên bàn, “Mẫu hậu bảo ta mang cho ngài.”
Tứ vương gia nhìn cũng không thèm nhìn hộp bánh đậu xanh, lướt qua ta, đóng cửa sổ, lấy đi quả trong tay ta.
Chỉ thấy ngài ấy lấy tay áo lau sơ qua quả xanh, há miệng cắn một miếng. Một quả dại sao có thể ngon bằng bánh đậu xanh được chứ?
Kẻ kỳ quặc.
Ta bước đến bên bàn, ngồi xuống, lấy đĩa bánh đậu xanh trong hộp thức ăn ra, cầm một miếng ăn trước mặt Tứ vương gia.
Quả rất nhỏ, ngài ấy ăn hết chỉ trong vài miếng, sau đó lại rót cho mình một tách trà, ngửa đầu uống một hơi cạn.
Lúc này Tứ vương gia mới mở lời nói chuyện với ta: “Ta không thích ăn bánh đậu xanh.”
Tôi nhớ đến Hoàng hậu, “Hoàng hậu nói ngài thích.”
Tứ vương gia cầm một miếng bánh đậu xanh, vuông vắn, nhỏ nhắn, xanh biếc thơm lừng.
Ngài đưa lên mũi ngửi ngửi, lộ ra vẻ ghét bỏ. “Thái tử thích, hắn cho rằng ta cũng nên thích.”
Tứ vương gia nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đậu xanh trong tay, trong mắt là thứ cảm xúc mà ta chưa từng thấy, rất giống với con sói đen mà phụ hoàng yêu quý, nó luôn ngoan ngoãn nằm dưới chân phụ hoàng, không thể nhìn ra được nó đã từng cắn chết con chiến mã cường tráng, dũng mãnh.
Lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi Tứ vương gia.
Hình ảnh Tứ vương gia trong lời kể của Hoàng hậu, Thái tử phi, trước mặt các quý tộc và binh lính, lúc nâng đỡ chiếc khăn voan nặng trĩu cho ta, và người vừa nói mình không thích bánh đậu xanh – tất cả đều hoàn toàn khác biệt.
Đâu mới là con người thật của Tứ vương gia?
15.
Theo Bản năng, ta muốn trốn khỏi căn phòng này, nhưng Tứ vương gia vươn tay kéo ta lại, ngài áy véo thịt mu bàn tay ta, giọng điệu bình thản, mà ta lại rùng mình, ngài ấy nói: “Bây giờ đây là bí mật của hai chúng ta.”
Ta không thể cười nổi, cũng không thể không biểu lộ cảm xúc gì, đành để mặc Tứ vương gia véo tay mình, gật đầu nói “Ừm”.
Ngài ấy đứa ta đến giường nằm, ôm ta như mọi khi.
Tứ vương gia có thân nhiệt hơi thấp, nên vào mùa hè ta cũng thích ngủ cùng ngài ấy.
Cơn buồn ngủ dần ập đến, mơ màng chợp mắt, ta nghe thấy Tứ vương gia hỏi ta bao nhiêu tuổi rồi.
Ta lẩm bẩm: “Cuối năm sinh nhật, mười bảy tuổi rồi.”
Tứ vương gia hình như còn nói gì đó nữa, nhưng ta buồn ngủ quá nên không nghe rõ. Thôi, những gì ngài ấy nói cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến ta.
Hắn muốn dây dưa với ai thì cứ dây dưa, dù sao ta cũng phải gỡ rối cho bản thân trước, kẻo họa đến từ trên trời rớt xuống. Vì chuyện đi săn mùa thu, người trong cung đến đo kích thước cơ thể ta để may trang phục cưỡi ngựa, còn mang theo một quyển sách mẫu mã đồ sộ. Ta hoa mắt chóng mặt, không biết nên chọn bộ nào.
Ta hỏi thái giám: “Thái tử phi đã chọn chưa?”
Thái giám chỉ vào một bộ trong số đó: “Thái tử phi chọn bộ này.”
Ta đã xem qua mẫu đồ cưỡi ngựa đó, trông nó không giống với các mẫu khác, giống như trang phục nam giới.
“Vì sao trang phục cưỡi ngựa bắn cung này trông không giống trang phục của nữ nhân?”
Thái giám nói: “Bẩm Vương phi, Thái tử phi cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi. Trang phục cưỡi ngựa kiểu nam sẽ giúp Thái tử phi thuận tiện hơn khi đi săn.”
Ta gật đầu và tiếp tục lật xem mẫu. Cuối cùng, ta chọn một bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh lam.
Thái Vân giúp ta mặc y phục, ngón tay lướt qua da ta, khẽ thốt lên: “Công chúa, da của người trắng mịn hơn nhiều so với khi ở Thục quốc.”
Ta soi gương, nhìn ngắm cơ thể gầy gò của mình, không phân biệt được trước sau, rồi hỏi: “Có ư?”
Thái Vân khẳng định: “Có ạ, nô tỳ đoán là do trong nửa năm qua, người đã uống sữa và tắm bằng sữa.”
Nếu đúng như vậy, thì ta phải cảm ơn Tứ Vương gia rồi. Khi mới vào phủ, đúng vào mùa đông giá rét, sau khi tuyết rơi, ta háo hức chạy ra sân đắp người tuyết, hoàn toàn không nhận ra Tứ Vương gia đang đứng trong hành lang nhìn mình.
Lúc đó, Tứ Vương gia đã hỏi: “Người đó là ai?”
Người hầu trả lời: “Thưa Vương gia, đó là Vương phi.”
Tứ Vương gia quay lưng bước đi, để lại một câu nói: “Còn không bằng con người tuyết mà nàng nặn.”
Không ai biết câu nói này của Tứ Vương gia chỉ đơn thuần là bày tỏ ý kiến hay ẩn chứa hàm ý sâu xa hơn.
Dù sao, phận làm nô tài thì chắc chắn phải suy luận theo hướng có hàm ý sâu xa.
Vì vậy, từ ngày hôm đó, bữa sáng của ta có thêm một ly sữa nóng hổi. Cuối cùng, ngay cả việc tắm cũng biến thành tắm bằng sữa.
Lúc đó, ta và Thái Vân đã âm thầm tính toán một khoản tiền, và đi đến kết luận rằng Tứ Vương gia thực sự rất giàu có.
Còn về việc đi săn vào mùa thu, ta đã chuẩn bị tinh thần bị chế giễu. Cưỡi ngựa, bắn cung, ta đều học qua loa, không thể nói là giỏi nhưng cũng tạm ổn.
Chỉ cần ta lên ngựa giương cung, không phải là ta ngã xuống thì cũng là mũi tên tuột tay đâm vào cổ ngựa.
Ban đêm, Tứ vương gia thấy trên tay chân ta có vết bầm tím, hỏi ta nguyên nhân. Ta nhìn vào đôi mắt đen láy của ngài ấy, rụt cổ nói: “Thiếp bị ngã từ trên ngựa xuống.”
Nghe vậy, ngài ấy lập tức cau mày. Ta vội vàng bổ sung: “Không sao đâu, có rất nhiều người bảo vệ thiếp.”
Tứ Vương gia có lẽ nhận ra ta là một kẻ vô dụng, dặn dò: “Ngày đi săn mùa thu, nàng chỉ nên đi dạo xung quanh thôi.”
Ta “ồ” một tiếng, kéo chăn lên cao giả vờ ngủ. Chăn trùm kín đầu, chóp mũi ta cay cay, bỗng dưng rất muốn về Thục Quốc tìm đại tỷ.
Nói về tình cảm, ta và công chúa Trường Ninh không thực sự thân thiết. Chỉ là hiện tại, những cảm xúc rối bời này khiến ta phiền muộn và lo lắng, ta không biết tìm ai để tâm sự, vô thức chỉ có thể nghĩ đến đại tỷ.
Bỗng dưng chăn bị kéo xuống, ta vội vã ngoảnh mặt đi, nghe thấy Tứ Vương gia hỏi ta: “Ấm ức?”
16.
Thật ra ta không ấm ức, chỉ là nhận ra ra sự khác biệt giữa mình và Thái tử phi.
Tứ Vương gia thở dài. Ta có thể cảm nhận được ngài ấy muốn nói gì đó với ta, nhưng có lẽ ngài ấy cũng không nghĩ ra nên nói gì, cuối cùng chỉ kéo chăn lên cao hơn, nói rằng trời đêm se lạnh.
Vì có thói quen hay suy nghĩ lung tung, nên đến ngày đi săn mùa thu, sắc mặt ta tệ đến mức Thái Vân phải bôi cho ta mấy lớp son môi mới che được. Còn nói ta uể oải.
Trước khi đi săn, Hoàng đế vẫn như cũ, muốn nói vài câu.
Không ngoài dự đoán, ta nghe thấy tên Tứ Vương gia trước tiên, sau đó là tên Thái tử phi. Các vị nương nương công chúa đi theo Hoàng đế cũng hùa theo, nói rằng năm nay nhất định sẽ là cuộc tranh tài giữa Tứ Vương gia và Thái tử phi.
Sau khi Hoàng đế nói chuyện xong, mọi người đi thay trang phục. Trong lều trại, ta nhìn Thái tử phi cười nói chuyện trò giữa đám đông. Vài vị công chúa nhỏ tuổi đã bắt đầu nũng nịu, nói với Thái tử phi rằng muốn có sừng hươu, da cáo.
Ta nhỏ giọng tự động viên bản thân: “Hôm nay chỉ cần bắn trúng một con thỏ là được.”
“Vãn Nhi!” Thái tử phi gọi ta.
Ta bước đến, Thái tử phi ân cần hỏi ta muốn gì, có muốn da cáo hay không, vì mùa đông sắp đến có thể làm thành một chiếc khăn quàng cổ.
Các công chúa khác không vui, ôm lấy cánh tay Thái tử phi nũng nịu, “Tiểu tẩu tẩu có Tứ Hoàng huynh mà.”
Ta ngượng ngùng nhìn Thái tử phi. Có những điều nữ ngâm chúng ta không cần nói ra cũng có thể hiểu. Giống như lúc này, sau khi tiểu công chúa nói xong, ta trực tiếp nhìn Thái tử phi.
Thái tử phi cũng nhìn ta, trong khoảnh khắc ấy, dường như chúng ta đã nói hết những lời chưa kịp nói. Nàng vẫn đẹp như vậy, quay sang tiểu công chúa nói: “Khác nhau đấy, đây là món quà ta muốn dành cho Tứ Vương phi.”
Nàng mỉm cười với ta. Theo lẽ thường, ta nên cảm thấy nụ cười này như một sự khiêu khích. Nhưng nàng là Thái tử phi, nụ cười của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Như nàng đã nói, nàng chỉ muốn tặng quà cho ta.
Thái tử phi lại hỏi các công chúa: “Vì sao các muội không gọi là Tứ tẩu mà lại gọi là Tiểu tẩu tẩu?”
Các công chúa đáp: “Cửu Hoàng huynh vẫn luôn gọi như vậy mà.”
“Cửu huynh nói Tứ tẩu nhỏ nhắn, nhìn còn nhỏ hơn cả chúng ta.”
Thái tử phi gõ nhẹ trán từng người một, “Tiểu Cửu không ngoan, các muội cũng học theo, sau này không được như vậy nữa.”
Các công chúa kéo dài giọng: “Được ạ.”
Ta cảm thấy có chút lạc lõng, đứng đây không biết nên nói gì hay làm gì.
May mắn thay, ta đã thay xong trang phục cưỡi ngựa, liền nói: “Tẩu tẩu, muội đi đây ạ.” Không đợi thái tử phi lên tiếng, ta đã vội vã vén rèm chạy ra ngoài.
Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ thoang thoảng, ta hít thở một hơi dài, chuẩn bị đi chọn một con ngựa ngoan ngoãn.
Lúc này, từ trên sườn cỏ không xa, vang lên tiếng gọi “Tẩu tẩu ơi” đầy trong trẻo.
Ánh mặt trời chiếu vào mắt nên ta không thể mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một tên nam nhân mặc áo màu xanh đậm cưỡi ngựa lao về phía ta.
“Dừng!”
Cậu ấy nhảy xuống ngựa, lúc này ta mới nhìn rõ dáng vẻ của cậu ấy, thì ra là cái tên ở chùa ngày đó.
Cậu ấy cúi chào ta và nói: “Tiểu tẩu tẩu, Tứ ca bảo ta đến chơi với tẩu.”
Ta không có ấn tượng tốt với cậu ấy, từ chối khéo: “Hiếm khi mới có một lần đi săn như này , ngài không cần đi cùng ta, ta tự mình đi dạo được rồi.”
Cậu ấy nói: “Tiểu tẩu tẩu vẫn còn giận ta vì đã vô lễ với tẩu ở chùa sao?”
Ta lắc đầu: “Không có.”
Cậu ấy lại nói: “Không giấu gì tẩu, Tứ ca nói rằng nếu trong lần này ta khiến tẩu vui vẻ được, năm sau sẽ cho ta vào quân doanh, sau này còn đưa ta ra chiến trường. Vì vậy, xin tẩu đừng từ chối mà, săn bắn làm sao so được với chí hướng của nam nhi.”
“Cửu hoàng huynh, huynh đến đây làm gì? Ủa? Sao lại ở cùng Tứ tẩu?”
Phía sau vang lên giọng nói trong trẻo của Tiểu công chúa.
Ta chưa kịp lên tiếng, Cửu hoàng tử đã cười lớn đáp: “Tứ ca lo lắng Tứ tẩu buồn chán, nên bảo ta đến chơi cùng.”
Tiểu công chúa dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ôm bụng cười đến chảy nước mắt nhìn Cửu hoàng tử: “Hoàng huynh, thật sự là huynh sao?”
Quan hệ giữa họ chắc hẳn rất tốt, bình thường cũng hay đùa giỡn, vì ta thấy Cửu hoàng tử không hề giận dữ.
Cậu ấy bóp nhẹ má Tiểu công chúa, má phúng phính, đe dọa: “Nếu muội còn nói nữa, ta sẽ mách với mẫu phi chuyện mỗi lần thi muội đều nhờ ta giúp gian lận.”
Tiểu công chúa lập tức im lặng.