Mộ bên gốc đào nhỏ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:58:51
5.
Trước khi về kinh, ghé qua chùa Hộ Quốc một chuyến.
Nơi đó một vị Thái hậu suốt đời ăn chay cầu phúc cho con trai .
Ngày , bà ưa , bắt quỳ phạt khiến mất đứa con tám tháng trong bụng.
bây giờ, khi cho bà sự thật về cái ch.ế.c của con trai bà , bà lập tức nóng lòng lên thuyền với , cùng hô mưa gọi gió, tử chiến ở thành Tử Kinh.
Hiệp ước định.
Ngay ngày “thiên kim” Hầu phủ lễ cập kê, trở về hầu phủ.
Trong niềm vui tràn ngập khắp sảnh, đều vây quanh thiên kim giả Mộng Tuyết Như, những món trang sức quý hiếm khó tìm mua đều đang chất đống mặt nàng .
Ai nấy đều chúc mừng nàng khôn lớn, dặn dò nàng giữ gìn lời ăn tiếng , chớ để lỡ dở tương lai.
Trong muôn hoa đua sắc, cảnh đắc ý.
Chỉ là, ai nhớ hôm nay cũng là sinh thần của Mạnh Cẩm.
Phu nhân Hầu phủ ôm lấy thiên kim giả xinh xắn, mười mấy chiếc hộp lớn xếp gọn gàng mặt nàng .
“Đây là lễ vật hồi môn của tổ mẫu con, mẫu sinh ca ca con mới bà để cho đấy. Mẫu cho ai hết, chỉ dành cho Như nhi nhà thôi.”
Mộng Tuyết Như khẽ “ừm” một tiếng, nhào lòng phu nhân Hầu phủ, nở nụ ngây thơ tinh ranh:
“Biết ngay là mẫu thương con nhất mà, Như nhi yêu mẫu nhất luôn!”
Thế tử Hầu phủ Mạnh Vân Đình dịu dàng bước lên, tặng quà quý:
“Bảo vật gia truyền như của mẫu thì , nhưng chuỗi mã não ngũ sắc là xin từ tay Tam Hoàng tử, tất nhiên ý nghĩa cũng tầm thường .”
Tam hoàng tử ?
Xếp thứ ba, là sai .
Ha ha, là bất ngờ ngoài ý .
Lão Hầu gia cao vuốt râu, đắc ý :
“Lễ vật của phụ cũng kém đây. Ta dày mặt cầu xin Thánh thượng, đợi con cập kê xong sẽ ban hôn cho con và Tam Hoàng tử, để viên ngọc quý của như mong đấy.”
Mắt Mộng Tuyết Như lập tức sáng lên, nhưng nàng vẫn quên dậm chân trách móc:
“Cha thật đáng ghét, chuyện thế mặt bao , nữ nhi thèm để ý đến nữa!”
Mọi chọc cho rộ lên, tiếng như tẩm đầy mật ngọt.
Chỉ vẫn còn mang theo thương tích âm ỉ mà Mạnh Cẩm từng hứng chịu.
Gió lạnh lùa qua, thấu tận xương tủy khiến bất giác rùng .
“Cũng ngượng ? Không từ nhỏ mặt dày ?”
“Ca ca xa! Mẫu , mắng đó.”
“Được , mẫu sẽ mắng nó. Vân Đình, đừng bắt nạt . Phạt con ngày mai đưa con bé dạo phố, chi phí đều do con chi.”
Mạnh Vân Đình kêu khổ:
“Mẫu đúng là thích khó khác, , chút tiền riêng của con đều đổ con mèo tham ăn cả .”
Mộng Tuyết Như lè lưỡi mặt quỷ:
“Đáng đời! Hahaha!”
“... Vậy còn thì ?”
Giữa tràng rộn ràng, cứ thế phá vỡ bầu khí:
“Lẽ cũng phần của chứ?”
6.
Tiếng lập tức im bặt.
Trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó chịu vì phá đám.
Mạnh Vân Đình lạnh mặt, liếc một cái:
"Còn đường về , cứ tưởng ngươi mạnh mẽ quyết tâm lắm, mới mà trụ nổi, cụp đuôi ."
"Ngươi chỉ vì ngươi bỏ nhà mà Tuyết Như lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ mấy ngày liền ?"
"Dám tư thông bỏ trốn cùng , đúng là hổ. Cả Hầu phủ đều ngươi tước sạch thể diện đấy."
Mạnh Tuyết Như thấy trở về thì sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng thu vẻ oán hận thoáng lộ trong một khắc.
Nàng cắn môi, đôi mắt ngây thơ ngấn nước, kéo kéo tay áo Mạnh Vân Đình, tỏ vẻ tủi :
"Ca ca, đừng nữa."
"Muội trách tỷ tỷ , dù tỷ đuổi khỏi phủ, suýt nữa hại mất mạng, nhưng bao năm sống sung sướng trong Hầu phủ đủ khiến thấy mãn nguyện ."
"Nghĩ chuyện tư thông bỏ trốn chắc cũng là do tỷ khác xúi giục thôi, giờ lẽ tỷ ."
Sau đó, nàng sang , vẻ thật lòng cho :
"Nếu tỷ tỷ về , nghĩ cũng nên trả thứ thuộc về tỷ."
"Chỉ là tỷ bỏ mà lời từ biệt, khiến phụ mẫu lo lắng đến mức bạc cả đầu đấy. Tỷ đừng quên xin phụ mẫu một tiếng nhé."
Phu nhân nhà họ Mạnh trừng mắt , lạnh từ chối:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-ben-goc-dao-nho/chuong-2.html.]
"Ta dám nhận ."
"Lần nhận lời xin xong, ngươi trở mặt đẩy xuống nước."
"Nếu xin nữa, chừng cái già của cũng ngươi chôn theo."
"Hơn nữa, mẫu cũng chỉ một nhi nữ là Tuyết Như, thể để khác ô uế lòng ."
Mạnh Tuyết Như chớp mắt, tỏ vẻ khó xử:
"Tỷ tỷ, mau nhận sai mà."
Hầu gia thấy vẫn thản nhiên thì liền quát lớn, giọng điệu lạnh lùng:
"Còn mau quỳ xuống!"
7.
Ta hề nhúc nhích, nhưng nỗi buồn bã, xót xa vô thức truyền đến.
Đó là cảm giác của Mạnh Cẩm… Ngay cả khi linh hồn nàng tan biến, xác vẫn còn mang theo thương tổn.
Ta chằm chằm đám , lạnh lùng cho họ một cơ hội cuối cùng:
“Thứ nàng , chẳng lẽ đáng ?”
“Ngươi mà cũng xứng so với Tuyết Như ?”
Mạnh Vân Đình tức giận hét lớn:
“Đồ quê mùa vô lễ, bao khiến Hầu phủ mất mặt . Nếu nhờ Tuyết Như mặt bảo vệ, ngươi ch.ế.c cả ngàn đấy!”
“Tư thông bỏ trốn với khác ? Là ai với các ngươi thế?”
Mạnh Tuyết Như cắn môi, giả bộ ngây thơ vô hại, bước từng bước gần, :
“Tỷ đừng sợ, tỷ về , đương nhiên nhà sẽ thu xếp giúp tỷ.”
“Muội cũng giúp tỷ tiêu hủy lá thư tình . Chỉ cần tỷ chịu nhận mặt phụ mẫu thì tỷ vẫn là đại tiểu thư của Hầu phủ, cả nhà chúng vẫn sẽ hoà thuận như .”
“Nhìn ngươi , tới lúc con bé vẫn còn nghĩ cho ngươi, mà ngươi điều, hết đến khác hại nó. Ngươi còn trách thiên vị con bé ? Ngươi tự , điểm nào bằng con bé ?”
“Mẫu ngươi đúng đấy. Nếu vì nể tình ngươi là con ruột, sớm đuổi ngươi khỏi phủ .”
“Mẫu ngươi quá mềm lòng . Loại chổi như ngươi xứng nhà họ Mạnh!”
“Mọi đừng nữa, tỷ sẽ buồn đó.”
Mạnh Tuyết Như vẻ thiết khoác lấy tay , nhưng ánh mắt thì tối sầm , móng tay sắc nhọn của nàng cắm da thịt :
“ , tỷ tỷ~?”
Xoẹt…
Nàng chuẩn sẵn tư thế để đẩy , thuận thế ngã xuống, đóng vai nạn nhân đáng thương.
chẳng buồn nhúc nhích.
Nàng khựng , cắn răng cúi đầu, gằn giọng chửi mắng:
“Biết nhịn ? Giỏi lắm. Đồ tiện nhân, ch.ế.c bên ngoài luôn cho !”
Chỉ mấy thủ đoạn rẻ tiền thế mà cũng ép ch.ế.c Mạnh Cẩm ?
Ta khẽ bật :
“Vậy tức là... Chuyện tư thông bỏ trốn do ngươi bịa ?”
Ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ khinh miệt, nhưng vẻ mặt trông vô cùng uất ức:
“Tỷ đang trách ? Muội cố ý…”
Rắc!
Ta thuận tay bẻ gãy quai hàm nàng :
“Thừa nhận là đủ. Không cần gì thêm .”
Động tác của quá nhanh, đến khi nàng ôm mặt, hoảng loạn gào thì đám xung quanh mới bừng tỉnh.
Ngay lập tức, tất cả xông lên định bắt .
bà v.ú lao lên, còn kịp đến gần đá một cú gãy luôn xương đùi, vật xuống đất, đau đến mức chỉ gào .
Cùng lúc đó, một lưỡi d.a.o găm kề sát cổ Mạnh Tuyết Như… Nàng giờ điểm huyệt, thể nhúc nhích.
“Kẻ nào dám nhúc nhích thì cứ thử xem.”
Có lẽ do giọng điệu của quá bình tĩnh khiến bọn chúng tưởng dám thật, nên vẫn kẻ liều mạng xông tới.
Xoẹt…
Tay xoay một vòng, má Mạnh Tuyết Như lập tức xuất hiện một vết d.a.o dài bằng đốt ngón tay, m.á.u chảy ròng ròng.
“Á… Đau quá… Mẫu … Ca ca… Như nhi đau quá… Như nhi hủy dung … Như…”
“Còn dám la nữa ?”
Nàng lập tức im bặt.
Ta vung d.a.o cắt phăng một bên tai đang rỉ m.á.u của nàng , chà mạnh chân.
Nàng lập tức chuyển từ thái độ kiêu căng hống hách sang run rẩy sợ sệt.
Ta ép tất cả bọn họ lui về lưng Hầu gia, mới nhấc chân giẫm lên bà v.ú đang lăn lộn đất.