Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mở Mồm Liền Biến Thành Phú Bà

Chương 1



1

Trước kỳ nghỉ tết, tôi xuống lầu mua đồ ăn, nhìn thấy bà cụ sống một mình đang xách đồ.

Tôi tiện tay xách giúp bà ấy đến lối vào cầu thang.

“Cảm ơn cháu, Phi Phi.”

Bà cụ nói: “Trong cuộc sống cũng chẳng được mấy ai tốt bụng lương thiện như cháu.”

“Bà không cần cảm ơn đâu ạ.”

“Nếu lần trước cháu không đưa bà đến bệnh viện thì cái mạng già này cũng không còn nữa.”

Khi nghe lời khen, tôi xấu hổ nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ.”

Bà cụ ân cần nói: “Phi Phi, người tốt sẽ được báo đáp, may mắn của cháu sắp đến rồi.”

Tôi cười gượng gạo.

Tôi không tin câu đó, tôi đã giúp đỡ rất nhiều người, nhưng vận may hiện giờ cũng không được tốt lắm.

Lần khiến tôi buồn nhất là khi tôi giúp đỡ một cô gái không có nhà để về.

Cô gái tên là Uông Hân.

Cô ta từng là đàn em khóa dưới của tôi, cũng được coi là người quen.

Cô ta nói bạn trai cô ta ngược đãi cô ta, đuổi cô ta ra khỏi nhà, cô ta không có nơi nào để đi, tình cờ lại gặp tôi.

Tôi thấy cô ta đáng thương nên đã để cô ta ở trong căn hộ của tôi mấy ngày.

Kết quả là cô ta với gã bạn trai Đường Nghị của tôi lên giường với nhau.

Khi Đường Nghị thất nghiệp, tôi đã cho anh ta vay rất nhiều tiền, nửa năm trước anh ta may mắn được nhận vào một xí nghiệp lớn, lương mỗi năm gần 100 vạn.

Tôi đã nghĩ đến việc mua nhà xong rồi kết hôn, nhưng kết quả là anh ta lại ngoại tình.

Cứ như vậy, tôi với Đường Nghị đường ai nấy đi.

Lúc đó tôi nghĩ, ở hiền gặp lành ở ác gặp dữ.

Đường Nghị với Uông Hân thật ghê tởm, bọn họ chắc chắn sẽ không bền lâu được.

Kết quả là, hai người bọn họ ăn no uống say, thuận lợi thăng chức lương tăng vèo vèo.

Đường Nghị cũng đưa Uông Hân vào xí nghiệp lớn đó, mặc dù là thực tập nhưng với mối quan hệ của anh ta, Uông Hân có thể sẽ sớm thành nhân viên chính thức.

Hai người họ đang phát triển mạnh ở xí nghiệp lớn, mà tôi vẫn mãi một nhân viên nhỏ bé khốn khổ.

Sự việc này đã giáng cho tôi một cú nặng nề.

Tôi không còn tin ở hiền gặp lành ở ác gặp dữ nữa.

Ăn uống no nê xong, tôi nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, cảm thấy thật buồn.

Sắp đến tết rồi, phải làm thế nào đây?

“Trước kia thì lương không bằng những người khác, không mua nổi nhà hay xe, bây giờ bạn trai cũng đi theo người ta, mẹ chắc chắn sẽ mắng mình…”

Cứ lo lắng mãi, không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ khi nào.

Trong giấc mơ, tôi nghe thấy một giọng nói: 【Xin chào ký chủ, tôi tên là “hệ thống miễn chém liền gió liền trở thành sự thật”, tôi sẽ đồng hành cùng bạn trong nửa tháng nghỉ lễ tết này.】

Có nghe lầm hong?

【Tôi đến đây để giải quyết vấn đề trong dịp tết của bạn. Tôi biết hoàn cảnh hiện giờ của bạn, cái xóm của bạn là cái xóm so bì nhau nổi tiếng cả nước.】

【Những người ra ngoài làm việc rõ ràng không có nhiều tiền, nhưng vẫn phải mua một chiếc xe hơi, mà còn phải là xe xịn, tết đến thì lái về để khoe khoang.】

【Đàn ông lúc đi làm thì chắt chiu tằn tiện, lên bàn đánh bạc lại thua lên đến hàng nghìn hàng vạn, tiền cả năm kiếm được bị thua sạch ráo.】

【Phụ nữ sẽ tiết kiệm tiền để mua quần áo đẹp, áo trong 20 tệ, áo ngoài 1000 tệ.】

【Khi mọi người gặp nhau, nội dung của cuộc trò chuyện chắc chắn là so sánh công việc, tiền lương, nhà cửa, xe hơi, có gả được cho mối nào tốt hay không…】

【Lời người ta nói thật thật giả giả, nhưng lần nào bố mẹ bạn cũng tin đến sái cổ, lúc về tới nhà sẽ mắng bạn.】

Tôi tuyệt vọng gật đầu: “Đúng vậy! Bạn nói rất đúng!”

【Bởi vì tính cách của bạn là kiểu không thích chém gió, bạn rất thành thật, cũng không thích tiêu tiền vì sĩ diện, vậy nên mỗi lần về nhà đều không vui.】

Tôi rất phấn khích: “Đúng! Đúng vậy!”

【Nên là tôi đến đây để giúp bạn. Hệ thống chém gió trở thành sự thật, đúng như tên gọi, chỉ cần bạn muốn chém gió, mà người khác lại tin bạn, vậy thì những gì bạn từng chém gió sẽ trở thành sự thật.】

【Tất nhiên, chém gió càng khoa trương thì điều kiện cần đạt được càng nghiêm ngặt…】

Hệ thống đã giải thích chi tiết các tính năng, nghe xong tôi đã rục rịch muốn thử.

2

Khi tỉnh dậy, tôi gọi điện cho bố mẹ để kiểm tra xem những gì hệ thống nói có đúng không: “Bố, mẹ! Con báo cho bố mẹ một tin tốt này!”

“Tin tốt gì?”

Mẹ khẽ ngâm nga: “Con định đưa bạn trai về nhà ăn tết à?”

Tôi xấu hổ nói: “Không phải…”

“Vậy thì đó không phải là tin tốt!”

Tôi nghiến răng, lần đầu tiên nói dối: “Tiền thưởng cuối năm của con là mười vạn!”

“Hả?”

Mẹ ngạc nhiên: “Mười vạn?”

“Đúng vậy.”

“Không thể nào! Mẹ còn không biết mày thế nào à, bớt lừa mẹ đi!”

Tôi lại nói có 10 vạn tiền thưởng cuối năm lần nữa, mẹ tôi nửa tin nửa ngờ.

“Thật sự có mười vạn sao?”

“Vâng.”

Sau cuộc gọi, tôi lau mồ hôi.

Lần đầu tiên tôi nói dối lớn như vậy, tay tôi run rẩy.

Lỡ như hệ thống là giả, lỡ như tôi chém gió không có ai tin thì phải làm sao?

Tôi rất hối hận: “Nếu biết sớm vậy đã không nói dối rồi…”

【Ký chủ, bạn có biết vì sao hệ thống chém gió trở thành sự thật của tôi lại tìm đến bạn không?】

Khi nghe nó hỏi tới, tôi giật mình: “Tại sao?”

Có tiếng nói truyền tới cũng có nghĩa là chuyện hệ thống ít nhất cũng là sự thật.

【Bởi vì chúng tôi muốn ép bạn chém gió.】

Tôi bối rối: “Hả?”

【Bạn có thể tự tìm ra đáp án, tôi đã nói với bạn tất cả các chức năng rồi, về cách sử dụng thì hoàn toàn tùy thuộc vào bạn.】

Tôi muốn gọi điện cho bố mẹ để xin lỗi, nhưng khi nghe hệ thống nói điều này, tôi đột nhiên cảm thấy có chút hy vọng.

Hay là… cược một lần.

Tôi nghiến răng, mở trang mạng lên nhờ người photoshop tin nhắn của tôi với sếp.

Khi photoshop xong, tôi gửi ảnh chụp màn hình cho mẹ.

“Mẹ, mẹ nhìn xem, sếp của con tự nói đó, con thật sự có 10 vạn tiền thưởng cuối năm!”

Mẹ tôi nhanh chóng gọi cho tôi: “Phi Phi, vậy mà thật sự có 10 vạn à!”

“Vâng.”

Trên trán tôi đổ mồ hôi.

10 vạn là số tiền tôi phải cân nhắc rất kỹ.

Tôi sợ nói số tiền quá lớn, bố mẹ tôi sẽ không tin.

Thực ra tiền thưởng cuối năm của tôi chỉ có một vạn tệ, vốn dĩ phải là ba vạn tệ, nhưng vì dự án nửa chừng phải cõng lỗi của người khác nên tiền thưởng cuối năm đã bị cắt mất.

“Rất giỏi!”

Mẹ tôi vui vẻ: “Bố nó ơi, đến xem này, tiền thưởng cuối năm của Phi Phi là mười vạn đấy!”

Bố tôi cũng rất vui.

Sau cuộc điện thoại, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trong nhóm người thân đã không ai nhắn tin từ lâu.

Nhấp vào nó xem, mẹ tôi vậy mà lại gửi ảnh tin nhắn tôi photoshop vào nhóm để khoe!

Người thân lần lượt xem tin nhắn, có người chua chát, có người chúc mừng, có người người thì tỏ ra kỳ lạ.

Tôi muốn bất tỉnh nhân sự luôn.

Nếu tôi không có mười vạn tiền thưởng cuối năm thì sao?

Chờ chút…

Tôi khuyên bản thân nên bình tĩnh.

Dù sao nếu không có nhiều tiền thưởng cuối năm như vậy thì người khác cũng không thể xem được thẻ ngân hàng của tôi, chỉ cần tôi cứ khăng khăng nói vậy, người khác cũng không thể nói gì.

Hôm sau khi tôi thức dậy, tôi ngơ ngơ dại dại đi vào phòng tắm tắm rửa thì điện thoại của tôi đột ngột đổ chuông, sếp của tôi gọi tới.

Tôi tiện tay cầm lấy trả lời: “Alo?”

“Triệu Phi Phi, chuyện của dự án đã được tra rõ, lần này chúng tôi đổ oan cho cô… Sau khi tiền thưởng dự án được tính toán lại, cô sẽ được trả bù chín vạn…”

Những lời còn lại tôi không nghe được mấy nữa, trong đầu chỉ có chín vạn, chín vạn, chín vạn…

Cộng với một vạn trước đó, chính xác là một vạn tiền thưởng cuối năm rồi!

Thánh thần thiên địa ơi, những gì tôi chém gió đã trở thành sự thật rồi!

3

Chém gió trở thành sự thật, tâm trạng của tôi cũng tốt lên.

Sau khi hỏi một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với mình, tôi mới biết sếp Hàn Dục của tôi vẫn luôn quan tâm theo dõi dự án, lúc xảy ra chuyện, anh ấy đã đến trụ sở để lấy thêm thông tin rồi đòi lại công bằng thay cho tôi.

Nên công ty mới tăng tiền thưởng cho tôi.

Thật biết ơn anh ấy!

Vào buổi tối, tôi dành thời gian đến trung tâm thương mại mua một sợi dây chuyền vàng để lấy lòng mẹ tôi. Hy vọng bà ất nhìn thấy dây chuyền vàng này sẽ không mắng tôi.

Trong tiệm vàng, vậy mà tôi lại tình cờ gặp Đường Nghị với Uông Hân.

“À là đàn chị.”

Uông Hân mỉm cười chào hỏi.

Đường Nghị bên cạnh nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút phức tạp: “Phi Phi.”

Tôi phớt lờ bọn họ.

“Đàn chị cũng mua vàng à?”

Uông Hân hỏi, ôm cánh tay Đường Nghị: “Chị đi một mình à? Chị muốn mua gì? Anh Đường định mua cho em cả một bộ! Còn muốn mua một chiếc vòng tay bằng vàng lớn nữa!”

Tôi: “…”

Nếu là tôi của trước đây, tôi chắc chắn sẽ lặng lẽ bỏ đi rồi tự gặm nhấm nỗi đau này một mình rất lâu.

Nhưng tôi chợt nhớ ra hiện tại mình còn có miễn hệ thống chém gió thì liền trở thành sự thật.

Thế nên tôi lấy hết can đảm chém gió, nói một hơi: “Tất nhiên là không phải chỉ có một mình tôi, có người đi cùng! Hơn nữa tôi cũng sẽ chọn một chiếc vòng tay vàng bự hơn cả cô, bởi vì tôi có thể được giảm giá, giảm giá 50%.”

“Không thể nào.”

Uông Hân hoài nghi.

Để tỏ ra có sức thuyết phục, tôi mỉm cười tự tin đứng trước mặt hai người bọn họ, nói: “Bạn tôi đi vệ sinh rồi, một lát sẽ quay lại.”

“Thật sao?”

Uông Hân bán tín bán nghi.

Tôi nói: “Tôi mua quà cho mẹ tôi, nhưng không hiểu về mấy mẫu này, nên tìm một người đi chọn cùng, bộ có vấn đề gì à?”

Uông Hân giả bộ bừng tỉnh: “Hóa ra là bạn à… Em còn tưởng là bạn trai chứ. Em nghe nói ngày chị chia tay với anh Đường, chị đã làm om sòm lên nói sẽ tìm một người đàn ông tốt hơn anh Đường, hóa ra còn chưa tìm được à.”

Cô ta lại mỉm cười ôm lấy cánh tay Đường Nghị.

Người phụ nữ này…

Tôi tức giận đến mức lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Mặc dù biết thủ đoạn của cô ta thấp hèn nhưng bị thọt một cái tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tôi muốn chém gió rằng mình có một người bạn trai tốt, nhưng tôi sợ bọn họ sẽ không tin, sợ rằng chém gió sẽ thất bại.

Lúc này, bỗng phía sau có người gọi to: “Triệu Phi Phi!”

Tôi lập tức quay đầu lại.

Đó là sếp tổng keo kiệt, độc ác kèm theo tư bản hút máu của tôi, Hàn Dục!

Ngay khi xuất hiện, mọi ánh nhìn của những người phụ nữ xung quanh đều đổ dồn vào anh ấy.

Dẫu sao thì đẹp trai như anh ấy quả thực hiếm có khó gặp.

“Sếp Hàn.”

Tôi nhanh chóng đi tới trước mặt anh ấy: “Anh có gì muốn sai bảo?”

“Còn chưa về nhà sao?”

Hàn Dục nghi ngờ nhìn tôi: “Tôi nhớ cô là người Tương Thành, không phải cô nên về ăn tết từ lâu rồi sao?”

“Có chút chuyện…”

Tôi không muốn nói là mình đang cố tình trì hoãn thời gian về nhà.

“Cô đang làm gì vậy? Mua vàng à?”

“Ừm.”

“Biết chọn không?”

“Không biết ạ.”

“Để tôi giúp cô.”

Anh ấy bước chân dài vào tiệm vàng, gọi nhân viên bán hàng đến phục vụ tôi.

Hả, thế mà anh ấy lại chọn dây chuyền vàng cho tôi?

Nhớ đến điều tôi vừa chém gió… Chẳng lẽ Uông Hân với Đường Nghị đã tin nên tôi thành công rồi?

Cũng phải, chuyện như vậy cũng dễ tin thôi mà.

Tôi đi theo sau Hàn Dục, khóe mắt quét qua vẻ mặt khó coi của Đường Nghị và Uông Hân.

Tôi nghĩ có lẽ bọn họ đã hiểu lầm mối quan hệ của tôi với Hàn Dục.

Tôi đảo mắt, cố ý đến gần Hàn Dục, thân mật cùng chọn dây chuyền với anh ấy.

Sắc mặt Đường Nghị quả nhiên lại càng kém hơn.

Lúc này, Hàn Dục đột nhiên có điện thoại, đi ra ngoài cửa hàng trả lời, Đường Nghị lập tức đi tới trước mặt tôi hỏi: “Anh ta là ai?”

Tôi nói: “Bạn tôi.”

“Bạn?”

Vẻ mặt Đường Nghị hoài nghi.

Tôi trợn tròn mắt: “Liên quan quái gì đến anh!”

Sắc mặt Đường Nghị tối sầm lại.

Uông Hân đi tới, mỉm cười nói: “Đàn chị nói là bạn thì chắc chắn là bạn, mặc dù đàn chị vừa thích ở nhà vừa hướng nội, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai người bạn chứ.”

Đường Nghị khinh thường: “Cô ta có bạn bè gì? Không ăn diện, không trang điểm, tính cách vừa trầm vừa tự ti, bình thường vì để tiết kiệm tiền mà tới ra ngoài chơi cũng không muốn đi, ngoại trừ điện thoại về vấn đề công việc thì làm gì có ai tìm cô ta chứ..”

Sự khinh miệt trong giọng nói của anh ta khiến tôi run rẩy.

Để tiết kiệm tiền, tôi bỏ qua những mối quan hệ xã giao không cần thiết.

Tháng nào bố mẹ cũng đều tôi bảo tôi đưa tiền, mà tôi còn muốn tiết kiệm tiền để mua nhà.

Lúc anh ta mới thất nghiệp, tôi đã dùng tiền giúp anh ta!

Tại sao anh ta lại xem thường tôi vậy?

Vừa định rời đi, tôi đột nhiên nhớ ra tôi có một hệ thống chém gió trở thành sự thật, nên tôi hít một hơi, nói:

“Đó là bởi vì anh không hiểu tôi, tôi có rất nhiều bạn bè. Kết bạn sao phải cần ăn diện đi chơi đồ mới được? Bình thường tôi chỉ gọi điện nói chuyện qua WeChat không được sao?”
“Thật sao?” Đường Nghị bán tín bán nghi.

Tôi giả vờ bình tĩnh, nói: “Đúng, anh có ở chung với tôi đâu mà anh biết tôi không ra ngoài tụ tập? Bạn bè cần chất lượng ai lại cần số lượng…”

Tôi chỉ vào Hàn Dục, chém gió: “Như anh thì chắc không biết anh ấy đâu nhỉ! Quan hệ anh ấy rộng, tôi mua vàng ở đây, anh ấy có thể bảo người giảm giá cho tôi, nên tôi mới đặc biệt nhờ anh ấy đi cùng.”

Đường Nghị với Uông Hân sững sờ.

Chương tiếp
Loading...