Mở Mồm Liền Biến Thành Phú Bà
Chương 6
12
Ngay sau tết, tôi vội vã trở lại thành phố làm việc.
Loa phóng thanh gửi cho tôi một tin nhắn: 【Đường Nghị đã cắt cái đó luôn rồi, anh ta với Uông Hân có lẽ sẽ chia tay.】
Tôi cười chém gió: 【Đó là điều chắc chắn. Bọn họ không chỉ chia tay, hơn nữa công việc cũng sẽ không còn!】
Loa phóng thanh: 【Thật sao?】
Tôi: 【Đương nhiên là thật!】
Tôi đã viết một văn bản về việc Uông Hân với Đường Nghị phản bội tôi, kèm theo một số bằng chứng, sau đó nhờ người để gửi đến công ty của Đường Nghị.
Danh tiếng của Đường Nghị với Uông Hân tụt dốc không phanh.
Đường Nghị vốn cũng là người mới, sơ yếu lý lịch trước đây của anh ta không tốt, có được vị trí đó cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi (mặc dù anh ta luôn tự phụ, nghĩ rằng mình có được nó bằng thực lực).
Nền tảng của anh ta lung lay, khả năng của anh ta bị nghi ngờ.
Bây giờ vì anh ta đã bị cắt cái đó nên bị coi là trò cười lớn, hơn nữa anh ta muốn trị bệnh, nhưng công ty lại bắt anh ta quay về làm việc, anh ta từ chối, điều này khiến công ty rất không hài lòng.
Công việc của anh ta đang gặp trắc trở.
Sau khi tài liệu của tôi được gửi đến, đó cũng coi là giúp công ty đó một tay.
Họ ngay lập tức sa thải Đường Nghị cùng Uông Hân với lý do Đường Nghị đã vi phạm quy định của công ty bằng cách lén đưa người vào công ty kèm theo nữa là tác phong đồi bại đã ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.
Đường Nghị hoàn toàn bị đánh cho trở lại nguyên hình.
Uông Hân chia tay anh ta.
Không có công việc với mức lương hàng năm cả trăm vạn tệ, Đường Nghị đương nhiên phải để tâm đến tiền bạc.
Sau đó, nghe nói anh ta muốn đòi lại tất cả những món quà đắt tiền mà anh ta đã mua cho Uông Hâm.
Hai người bọn họ bóc mẽ nhau rất khó coi.
Bạn trai cũ của Uông Hân cũng xuất hiện, nói ra việc lúc đầu bọn họ chia tay hoàn toàn không phải do anh ta bạo lực mà là Uông Hân đã ngủ với người khác, anh ta phát hiện nên tát cho cô ta một bạt tai rồi mới chia tay.
Danh tiếng của Uông Hân cũng hoàn toàn bị hủy hoại, cô ta nhục nhã chuồn đến thành phố khác.
Nghe loa phóng thanh nói đến đây, tôi chợt nhớ ra hôm đó Uông Hâm dùng tài khoản phụ kết bạn với tôi, khoe Đường Nghị mua vàng cho cô ta.
Lúc đó, tôi nói rằng Đường Nghị sẽ đòi lại quà của cô ta.
Có lẽ cô ta đã tin điều đó.
Bởi vì cô ta tin những gì tôi nói nên cuối cùng mới bị đòi lại hết tất cả tài sản.
Do đó thứ tôi vô tình chém gió lúc đó lại một lần nữa trở thành hiện thực.
Ha ha, thật bất ngờ nhưng cũng thật hợp lý.
Đường Nghị liên lạc với tôi, tôi chế nhạo:
“Một tên thái giám còn muốn yêu đương à? Nằm mơ đi!”
Đường Nghị không dám tìm tôi nữa.
Anh ta nào có mặt mũi nữa?
Tôi tiếp tục đi làm.
Hàn Dục đối xử với tôi vẫn như trước, nhưng từ những dấu vết nhỏ, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang quan tâm đến tôi.
Cũng không có gì vượt quá.
Tôi nghĩ lúc trước khi anh ấy đến nhà tôi tỏ tình, chắc hẳn là do ảnh hưởng của hệ thống.
Bản thân anh ấy có lẽ không thích tôi… nhỉ?
Tôi không buồn vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với anh ấy.
Tôi tự ý thức được gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn, rất khó để đến với nhau.
Hệ thống nói: 【 Ký chủ, muốn khiến một đại gia thích cô, nếu không phải vì tồn tại điều kiện khách quan thì cũng khá khó đấy.】
Tôi sững sờ: “Cái gì?”
Hệ thống:【Tự suy nghĩ.】
Tôi ngước lên nhìn Hàn Dục.
Không lẽ… Anh ấy có thực sự có tình cảm với tôi? Nên ngay khi tôi chém gió thì anh ấy mới chạy tới tỏ tình?
Không phải chứ, rốt cuộc thì anh ấy thích điều gì ở tôi?
Tôi bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn…
Hệ thống thở dài: 【Ký chủ, đừng tự coi thường mình, mọi người đều có ưu điểm, hãy tự tin lên.】
Tôi sững sờ, im lặng cắn môi.
Qua mấy ngày, tiền thưởng được phát bù vào năm ngoái đã gửi xuống kèm với khoản tiền tiết kiệm trước đó, tôi đã có mười vạn.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên lướt đọc được tin tức về một cổ phiếu, tôi cảm thấy đây là một cơ hội, sau đó tôi đã dùng toàn bộ mười vạn tệ mua cổ phiếu này.
Chỉ trong một tuần, cổ phiếu đó đã tăng hơn gấp ba lần!
Dù vẫn có xu hướng đi lên nhưng tôi hiểu rằng tài sản của mình có thể chỉ có bấy nhiêu thôi.
Tôi không tham lam thế nên tôi đã nhanh chóng bán nó đi.
Tài sản của tôi cuối cùng cũng có một trăm vạn!
Mẹ gọi điện, hả hê vì Tiểu Vũ và bạn trai đã chia tay.
Thật ra gia đình cậu chàng họ Mã luôn phản đối việc anh ta qua lại với Tiểu Vũ.
Nhưng cậu chàng họ Mã lại có tâm lý nổi loạn, nhất quyết muốn ở bên Tiểu Vũ.
Lần tết này, cậu chàng họ Mã thậm chí còn bất hòa với gia đình rồi đến nhà Tiểu Vũ đón năm mới.
Sau đó anh ta thấy chú hai với thím hai mắng tôi, thấy một đại gia đình cứ suốt ngày so bì công kích lẫn nhau.
Tác phong gia đình tệ hại như vậy khiến anh ta dao động, sau này anh biết Tiểu Vũ đã phá thai với bạn trai cũ nên không chút do dự mà vứt bỏ cô ta.
Chuyện Tiểu Vũ phá thai đã lan truyền khắp nơi, căn bản không thể tìm được nhà nào tử tế.
Tiểu Vũ không muốn kết hôn với một người bình thường, cô ta đã từng có bạn trai giàu có, ánh mắt của cô ta đã trở nên rất cao, người bình thường cô ta lại càng không thích.
Chuyện kết hôn của cô ta gặp vô vàn trắc trở.
Vì lý do này, chú hai với thím hai đã cãi một trận lớn với bố mẹ tôi, do bọn họ cảm thấy rằng do hôm tết này tôi đã nguyền rủa bọn họ nên bọn họ mới trở thành như vậy.
Tôi: “Tội oan này con không nhận!”
Tôi thoát khỏi nhóm chat người thân, xóa thông tin liên lạc, cuối cùng chỉ giữ lại thông tin của bố mẹ.
Đối với bố mẹ, tôi có một dự tính.
Nếu họ không thay đổi, thì sau này tôi sẽ cố gắng không liên lạc với họ nữa, cũng sẽ không quay về nữa.
Những gì họ yêu cầu tôi làm, tôi sẽ không còn mù quáng nghe răm rắp, mà sẽ từ chối một cách hợp lý.
Như là mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền theo chiếu lệ cho họ, còn tôi tôi phải có cuộc sống của riêng mình.
Nếu chửi mắng thì tôi sẽ cúp máy thẳng tay.
Chỉ khi bố mẹ tử tế, con cái mới có thể hiếu thảo.
Nếu bố mẹ tôi không tử tế, tôi chỉ có thể lo cho họ lương hưu cơ bản.
Nửa tháng đã hết, hệ thống sắp rời đi.
Chỉ trong nửa tháng, tôi đã thay đổi nhiều hơn cả so với hơn hai mươi năm qua.
Đêm hệ thống rời đi, nó nói: 【Ký chủ, còn có gì để chém gió không? Nếu còn thì hãy nhanh chóng nói ra.】
Tôi hít một hơi mỉm cười nói: “Có!”
Hệ thống: 【Đừng chém gì quá khó làm, có thể sẽ không thực hiện được, tôi sắp phải đi rồi.】
Tôi: “Không khó lắm, lời chém gió này chắc chắn sẽ thực hiện được.”
Hệ thống: 【Bạn nói đi.】
Tôi nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, bắt đầu chém gió: “Bạn có tin không? Tôi sẽ là một người phụ nữ tự tin, lạc quan, mạnh mẽ, độc lập!”
Hệ thống im lặng một lát, thở phào nhẹ nhõm nói: 【Tin! Tôi luôn tin điều đó!】
Mắt tôi nóng lên, tôi nói: “Tôi cũng tin điều đó!”
Bởi vì tôi tin điều đó, nên nó sẽ trở thành sự thật.
“Cảm ơn.”
Tôi không thể ngừng khóc.
Những gì hệ thống mang lại cho tôi còn tốt hơn là cho tôi một trăm triệu tệ.
Nếu tôi có tính cách cùng với cách sống như trước thì ngay cả khi tôi có một trăm triệu, tôi cũng sẽ không hạnh phúc.
Có khả năng cao là tiền sẽ bị nộp lại, sau đó nó sẽ được chia cho người thân, rồi hết sạch vì nhiều lý do không thể giải thích được.
Nếu tôi là một người phụ nữ độc lập, tự chủ, tự tin, lạc quan, ngay cả khi tôi không một xu dính túi, sau này tôi cũng sẽ dần hạnh phúc.
Hơn nữa, hệ thống đã cho tôi mười vạn, điều này cho tôi sự tự tin có được chỗ đứng trong thành phố này.
Tôi rất hài lòng.
【Bé ngoan, bà sẽ chúc phúc cho cháu từ xa.】
m thanh của hệ thống thay đổi, trở thành giọng nói quen thuộc của một bà cụ già.
Tôi ngạc nhiên nhìn lên.
Đó là giọng nói của bà cụ mà tôi đã giúp đỡ mấy lần.
Bà ấy nói những người tốt sẽ được báo đáp…
【Hãy nhớ, tâm thiện, tự giúp mình, độc lập tự chủ, biết hài lòng… May mắn sẽ ở bên cháu.】
Nước mắt tôi lăn dài trên mặt: “Cháu biết rồi, cảm ơn bà!”
m thanh của hệ thống đã biến mất.
Tôi vội vã xuống lầu gõ cánh cửa trước kia.
Người đi ra là một chàng trai trẻ.
“Bà Vương có ở đây không?”
Tôi thở hổn hển hỏi.
“Bà Vương? Ở đây không có bà Vương!”
Người thanh niên bối rối nói.
Tôi bước đến lối vào của tòa nhà trong trạng thái như bị thôi miên, nhìn lên bầu trời sáng, mỉm cười nói: “Bà ơi, bà yên tâm, những gì cháu chém gió sẽ thành sự thật!”
Bởi vì tôi tin chắc rằng mình sẽ trở thành một người mạnh mẽ, tự tin, độc lập và tự chủ!