Mở Ra Thịnh Thế
Chương 3
Ta thực sự chịu không nổi, lẻn ra khỏi phòng tiệc nữ quyến, vừa vặn gặp được đích trưởng nữ của phủ Tể tướng, hiện là ứng cử viên phi tử của hoàng tử được quan tâm nhất Trương Tuyết Kỳ.
Người đẹp như tên, dung mạo như ngọc, tư thái và dung nhan đều không thể chê vào đâu được.
Ta nghe những nữ tử hậu cung nói chuyện riêng, hoàng đế chưa lập thái tử, ngoài đại hoàng tử chết sớm, mỗi hoàng tử đều đang chờ cô nương này làm chính thê.
Đều cho rằng cưới được cô nương này, chính là được bệ hạ chấp thuận, thiên hạ dễ như trở bàn tay.
Ngay cả vị hôn phu tương lai mà ta để mắt tới cũng vậy.
Ta nhìn nàng ta thêm hai lần, trong lòng không khỏi thở dài, cô nương này, đáng tiếc.
Ánh mắt Trương Tuyết Kỳ nhìn ta ẩn chứa địch ý, ta vốn định tránh đi nhưng lại bị gọi lại.
“Lục cô nương.” Nàng ta khẽ hành lễ.
“Trương cô nương.” Ta bất đắc dĩ đáp lễ.
“Có thể mượn một bước nói chuyện không?”
“Mượng một bước thì không cần, cứ nói ở đây đi.” Trong hoàng cung có quá nhiều nơi ô uế, ta lại không phải kẻ ngốc, vẫn là ở nơi đông người mới an tâm nhất.
Nàng ta không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, sắc mặt hơi cứng đờ, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được.
Cho dù nàng ta không mở miệng, ta cũng biết nàng ta muốn hỏi cái gì.
Mục Kích là hoàng tử đang được chú ý gần đây, nàng ta là chuẩn thái tử phi được săn đón.
Trong lòng nàng ta, đại khái đã coi mình là chính phi của Mục Kích.
Còn ta là người mà Mục Kích đưa về Lục phủ, giữa đường lòi ra một khuê tú, làm một trắc phi cũng không phải không thể.
Nàng ta đây là muốn đến thăm dò thực hư.
Nhưng tiểu thư khuê các mặt mũi rất mỏng, nơi này thường có người đi ngang qua, nàng ta không tiện mở miệng.
Ta thấy hai chúng ta cứ đứng đối mặt nhau như vậy cũng không ổn, dứt khoát nói trước:
“Trương cô nương có thanh mai trúc mã không?”
Nàng ta cảnh giác nhìn ta.
“Hoàng cung không thích hợp với cô nương, ngươi vẫn nên sớm gả cho thanh mai trúc mã thì tốt hơn.”
Ta là tốt bụng khuyên bảo nhưng câu nói này lại đâm vào chỗ đau của nàng ta, tức giận đến mặt đỏ bừng, phất tay áo bỏ đi.
Đợi nàng ta đi xa, người muội muội giả của ta là Lục Oánh Oánh đang trốn sau gốc cây xem náo nhiệt mới tiến lại gần.
“Tỷ có biết thanh mai trúc mã của Trương Tuyết Kỳ là ai không?”
“Là hậu duệ của tội nhân! Nhà đã bị xét xử, khoa cử cũng không được thi, chỉ có thể chép sách để nuôi cả nhà, tỷ bảo Trương Tuyết Kỳ gả cho hắn ta? Tỷ không phải điên rồi chứ!”
Nàng ta hả hê nhìn ta:
“Đắc tội với hoàng hậu tương lai, sau này tỷ sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Cô nương ngốc này, còn chạy đến tìm ngược, ta thương hại vỗ đầu nàng ta: “Muội nhất định phải sống lâu một chút.”
Đứa trẻ ngốc như vậy cũng không nhiều.
Ta rõ ràng nói lời chân thành nhưng Lục Oánh Oánh lại cho rằng ta muốn hại nàng ta, nhấc váy chạy xa nhanh như thỏ.
Ngày hôm đó, ta chỉ ở yến tiệc nhìn Mục Kích từ xa.
Hắn ta đang bận đấu võ đài với nhị hoàng tử, chỉ gật đầu với ta rồi đi làm việc.
Ta vui vẻ tự tại, giữa lúc chén rượu chạm nhau, nhìn thấy khí tím trong hoàng cung bốc lên rồi lại bị khí xám nhuộm đục, không quá ba tháng, hắn ta sẽ đến tìm ta.
6.
Ba tháng nay ta ở ẩn, bên ngoài xảy ra không ít chuyện.
Nhị hoàng tử tiến cống thần tích được sủng ái.
Mục Kích vốn được trọng dụng vì lập công ở phương nam, nhưng lại không xử lý tốt một vụ án tham ô, bị khiển trách và giáng chức.
Cánh tay phải của hắn ta là thiếu tướng Ngu Hoài, vì mưu hại đứa nhi tử độc nhất vừa tìm lại được của nhà họ Ngu nên bị trục xuất khỏi gia môn.
Ứng cử viên thái tử phi được chú ý nhất, Trương Tuyết Kỳ vốn đang được chú ý nhưng không trở thành hoàng tử phi, ngược lại bị hoàng đế đưa vào cung, trở thành một phi tần không lớn không nhỏ.
Có thể nói thế sự vô thường.
Hôm nay, ta xem giờ rồi nói với mẫu thân rằng muốn ra ngoài lễ Phật.
Rõ ràng ta xuất thân từ đạo quán, bà lại không thấy có gì không ổn, vừa ân cần hỏi thăm Lục Oánh Oánh, vừa trực tiếp đáp lời ta.
Trước khi đi, ta thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Oánh Oánh, chỉ thấy buồn cười.
Ta được hạ nhân vây quanh, ngồi lên xe ngựa, đi đến nửa đường, ngoại ô hoang vu, trời đổ mưa lớn.
“Cô nương, phía trước có một quán trà của chùa, đến đó trú mưa được không?”
Ta tự nhiên là đồng ý.
Chưa được bao lâu, nha hoàn lại lo lắng nói:
“Cô nương, ở đó có rất nhiều ngoại nam, sợ sẽ va chạm với cô nương.”
Ta muốn thở dài: “Vậy ngươi cho rằng cỗ xe ngựa này của ta còn có thể che mưa được đến bao giờ?” Ta cố ý chọn cỗ xe ngựa nhẹ nhàng không che mưa được mấy, chẳng phải là vì lúc này sao?
Nha hoàn không nói gì nữa, ngoan ngoãn dìu ta xuống xe.
Quán trà không nhỏ nhưng vì trời mưa lớn nên có không ít người bị ngăn ở đây.
Mấy tháng nay ta được ăn ngon uống ngon, dáng người và khuôn mặt đều dưỡng rất tốt, vì hôm nay quên mang mạng che mặt, lúc xuống xe đã khiến không ít người hít hà.
Ta giả vờ không nghe thấy, cố tình phớt lờ hai ánh mắt trong số đó, được hạ nhân vây quanh, đứng bên quán trà buồn bã ngắm mưa.
Không lâu sau, một nam tử mặc áo tím dẫn theo thị vệ đi đến gần ta:
“Thế nhưng là Lục cô nương?”
Ta kinh ngạc quay đầu lại: “Ngài là…”
Ta thấy miếng ngọc bội trên thắt lưng của hắn ta là do thánh thượng ban tặng, kinh ngạc nói: “Nhị hoàng…”
Hắn ta lắc đầu, ra dấu im lặng.
Ta gật đầu, thẹn thùng hành lễ:
“Nhị công tử, tiểu nữ vừa rồi không nhận ra ngài, thất lễ rồi.”
Hắn ta hẳn là rất thích biểu hiện của ta, lập tức lắc đầu, ánh mắt như tơ lụa lưu luyến trên mặt ta.
Vẻ háo sắc này thực sự khiến người ta không vui vẻ, nhưng ta không nổi giận, mà là mặt mày thẹn thùng trò chuyện với hắn ta.
Đến khi mưa tạnh, hắn ta đã coi ta như hồng nhan tri kỷ, muốn đích thân đưa ta lên núi lễ Phật.
Ta e thẹn từ chối nhã nhặn:
“Hôm nay trời đã tối, mẫu thân ở nhà sợ là sốt ruột rồi, có thể tình cờ gặp được nhị công tử đã là may mắn ba đời.”
Nói xong, ta vội vàng lên xe ngựa, vuốt ve những sợi lông dựng đứng trên người, ra lệnh cho hạ nhân lập tức đánh xe về phủ, trước khi đi, ta khẽ vén một góc rèm xe, không nhìn ra ngoài.
Nhưng ta biết, chắc chắn có một đôi mắt đang nhìn nơi này.
Đợi đến khi về đến phủ, tùy ý thỉnh an mẫu thân, liền trở về tiểu viện của mình, cố tình nhịn đói, lạnh lùng nhìn nha hoàn thiếp thân lén lút đặt thứ gì đó ở một góc sân.
Tiếp theo, ta giả vờ buồn xuân thương thu, đối nguyệt uống rượu hoa quế.
Chưa đến canh hai, trong viện đã có một vị khách không mời mà đến.
Mục Kích mang theo hơi nước và mùi rượu nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ta, lên án:
“Sao nào, ngay cả ngươi cũng để mắt đến người khác, muốn bỏ ta mà đi?”
Nghe lời này của hắn ta, ta chỉ muốn cười, cũng thực sự cười.
“Tam hoàng tử điện hạ, vài ngày trước ngài còn để mắt đến Trương cô nương sao không nói, bây giờ lại đến trước mặt ta giả vờ thâm tình?”
Nói xong, ta ném cốc về phía hắn ta, quay người bỏ đi.
Cái chén bị hắn bắt được nắm trong lòng bàn tay, khoảnh khắc sau, ta cũng bị hắn ôm chặt bằng một tay.
“Hôm nay, ngươi gặp Mục Hạo?”
Mục Hạo chính là tên của nhị hoàng tử.
Ta vừa giãy giụa vừa lạnh lùng nói:
“Dù sao thì ngài cũng không định lấy thân báo đáp, liên quan gì đến ngài?”
“Liên quan gì đến ta?” Mục Kích cũng tức giận.
“Nàng vô lương tâm, ta sợ nàng ở phủ Thượng thư không tốt, đặc biệt cho ám vệ làm nha hoàn hầu hạ nàng, nàng nói liên quan gì đến ta?”
Ta giãy giụa một lát, rưng rưng oán trách nhìn hắn:
“Ta ngày đêm nhớ thương ngươi, mấy tháng nay ngươi có từng nhớ đến ta không?” Mỗi ngày ta đều đứng tấn trong viện này nửa khắc đồng hồ, ta có dễ dàng sao!
Hắn dường như thực sự có chút cảm động nhưng có lẽ nghĩ đến chuyện hôm nay ta tình cờ gặp nhị hoàng tử, lại lạnh mặt:
“Phải chăng nàng đã tính trước hôm nay có thể gặp hắn ta?”
“Ta lại không phải thần tiên.” Ta tức giận đẩy hắn: “Ta nghe nói, hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi ngươi, nghĩ rằng ngươi nhất định sẽ ở trong miếu.”
Hắn nghe ta nói vậy thì sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt dịu đi nhưng vẫn chưa định buông tha ta:
“Nhưng ta nghe nói, nàng và nhị hoàng huynh của ta trò chuyện rất vui vẻ.”
Ta nhìn hắn chăm chú: “Hắn ta có năm phần giống ngươi.”
Nói xong lời này, ta bực bội đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng: “Ầm.” một tiếng đóng sầm cửa lại.
7.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, chưa đầy mấy ngày, kinh thành đã có người truyền, nhị hoàng tử muốn cưới thiên kim của phủ Thượng thư.
Điều này không có gì lạ, nữ nhi độc nhất của Trương tể tướng đã vào cung, trong nhà các đại thần nhất phẩm không còn nữ tử nào đến tuổi, tự nhiên phải tìm đến các quan nhị phẩm.
Cha ta cũng là người nắm thực quyền, tự nhiên nằm trong danh sách.
Mục Kích mấy đêm liền đến viện của ta, ta đều không gặp hắn.
Đến một ngày trong cung mở tiệc, ta mặc thịnh trang tham dự, được mẫu phi của nhị hoàng tử để mắt, nắm tay ta hỏi han rất nhiều.
Tối hôm đó, Mục Kích không nhịn được nữa, nhảy vào phòng ta, cùng ta tâm sự.
Nam nhân, không ai tranh giành thì cho rằng là vật trong túi của mình, có người tranh giành mới sốt ruột.
Cho dù sốt ruột cũng phải tính toán cân nhắc, xem xét rốt cuộc cưới ai, nạp ai mới có lợi.
Mục Kích không có mẫu phi, nhà ngoại cũng chỉ là tiểu quan, hắn ta muốn cưới một người vợ có thế lực hơn, sợ rằng ta là người nửa đường xuất hiện, cha Thượng thư thà hy sinh nữ nhi cũng không đứng về phía hắn ta.
Hơn nữa, hoàng tử thời nay thành thân đều phải do hoàng đế ban hôn, hắn ta sợ hoàng đế cho rằng hắn ta có dã tâm, không dám tùy tiện mở lời cầu chỉ, ngược lại muốn cùng ta tư định chung thân.
Dung mạo của hắn ta thực sự rất tốt, hơn nữa cho đến nay vẫn còn trong sạch nhưng trên đời này làm gì có chuyện không công mà được.
Ta không để ý đến hắn ta nữa, ngược lại càng thân thiết với nhị hoàng tử.
Sau vài lần tình cờ gặp gỡ, nhị hoàng tử được ta ám chỉ, lập công nhiều lần, ở trước mặt hoàng đế liên tục được khen thưởng.
Hắn ta càng coi trọng ta, thực sự có ý định cầu hôn.
Thực ra hắn ta dễ lừa hơn Mục Kích, đáng tiếc.
Ta làm như vậy, Mục Kích cuối cùng cũng sốt ruột.
Hắn ta hẳn là hiểu, một mình ta còn hơn cả mưu sĩ mà hắn ta nuôi, vốn dĩ ta dễ dàng có được, bây giờ bị người khác để mắt đến, hắn ta cuối cùng cũng sốt ruột.
Hôm nay, hắn ta đội sao mà đến, vừa tức vừa giận, ẩn ẩn có chút bi thương.
“Mạc Oánh, nàng thế mà lại mưu tính cho người khác?”
“Tâm ta duyệt người thì có tác dụng gì?” Ta hỏi lại hắn:
“Ngươi luôn miệng nói đối với ta là thực tình, nhưng ngay cả vị trí chính thê cũng không hứa cho ta, nhị hoàng tử háo sắc, nhưng lại nguyện ý vì ta mà đuổi hết tất cả nữ tử trong hậu viện.”
“Ta lúc nào nói không muốn cưới nàng?”
Ta cười lạnh:
“Nếu ngươi thực sự muốn cưới ta, đã sớm cầu chỉ với hoàng đế rồi.”
Hắn ta cứng họng.
Ta rưng rưng nhìn hắn:
“Chúng ta coi như không có duyên.
Hai chúng ta xem như không nợ nhau gì nữa, sau này ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta!”
Hắn ta giãy giụa tại chỗ rất lâu:
“Ta sẽ đi cầu phụ hoàng ban hôn!”
Ta khinh thường:
“Ta vẫn luôn muốn có được chân tình. Huống hồ, sau này ngươi sẽ không thay lòng đổi dạ sao? Chi bằng bây giờ chia tay cho nhẹ lòng, hơn là sau này đau lòng.”
Biểu cảm của ta rất chân thành, giống như đã vô cùng thất vọng với hắn ta.
Mục Kích vừa sốt ruột vừa bất lực:
“Mạc Oánh, rốt cuộc thì nàng muốn thế nào mới chịu cùng ta đồng tâm?”
“Muốn ta tin ngươi, trừ phi ngươi phát lời thề.”
“Trời xanh làm chứng, nếu Mục Kích ta có thể cưới Lục Mạc Oánh làm vợ, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, nếu sau này phụ bạc nàng, nhất định sẽ cụt tay cụt chân, mắt mù tai điếc, mất hết tất cả, tâm huyết đổ sông đổ bể.”
Ngày hôm sau, hắn ta quả nhiên đến hoàng cung cầu chỉ.
Khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, cha hờ sắc mặt phức tạp, còn mẹ thì vui mừng khôn xiết.
“Con ta có phúc!”