Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

MƠ THẤY CHỒNG YÊU LÀ NAM CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:42:15

Tầng văn phòng tổng giám đốc ở khu cao nhất, chỉ thẻ từ chuyên dụng mới . Lâm Thiên Quất thấy Phó Việt Ninh mãi trả lời tin nhắn, dứt khoát tự quẹt thẻ thẳng lên. Vừa đến cửa, cuối cùng cũng nhận tin nhắn hồi âm của , chậm rì rì như thể ngủ dậy.

 

【Đại Ninh Mông: Không vội, lên .】

 

Lâm Thiên Quất xuyên qua cửa kính thấy bên trong văn phòng ai khác, lập tức đẩy cửa bước , còn vô cùng kiêu ngạo mà tuyên bố:

“Chị tới đây!”

 

Phó Việt Ninh chỉ liếc vợ một cái, ý bảo đợi lát nữa.

 

Lâm Thiên Quất thản nhiên đặt túi điểm tâm và túi xách sang một bên, tiện tay nhấc máy nội bộ, gọi thẳng đến bàn thư ký.

 

Đầu bên nhanh chóng bắt máy, là một giọng nam: “Phó tổng?”

 

Lâm Thiên Quất: “Thư ký Vương, là đây. Hôm nay Phó tổng với ăn trưa tại văn phòng, phiền mấy gọi thêm một phần cơm mang lên giúp, mang chút điểm tâm, lát nữa tiện thể cầm cho nhé.”

 

Thư ký Vương sửng sốt một chút, phản ứng nhanh: “Được, phu nhân khách khí quá, nào tới cũng mang đồ cho chúng .”

 

Lâm Thiên Quất nhẹ: “Có dịp thì mang thôi, thôi quấy rầy nữa, cứ việc.”

 

Vừa dứt cuộc gọi, ánh mắt Phó Việt Ninh mới rời khỏi màn hình máy tính. Anh nhướng mày: “Anh còn tưởng em mang điểm tâm cho chứ.”

 

Lâm Thiên Quất học theo dáng điệu , nhướng mày đáp : “Dù cũng là bà chủ mà, em phát phúc lợi cho nhân viên thôi ”

 

Phó Việt Ninh điềm nhiên đáp: “Phúc lợi Phó thị vốn .”

 

Ý là: Anh lo đầy đủ, chẳng cần em thêm mắm dặm muối.

 

“Cái đó khác,” Lâm Thiên Quất ngẩng đầu, ưỡn ngực, hùng hồn , “Anh là sếp, đối xử với nhân viên là trách nhiệm. em là vợ sếp, em cho họ thêm một ít, đó gọi là niềm vui bất ngờ.”

 

“Bất ngờ, mãi mãi là thứ khiến vui vẻ hơn.”

 

Nghe cũng hợp lý, Phó Việt Ninh bật .

 

, nhắc đến phúc lợi đãi ngộ, em mới—” Lâm Thiên Quất còn xong chuyện gặp cái tên “lông xanh” . Thì điện thoại Phó Việt Ninh đổ chuông.

 

“Chắc đối tác đến , xuống một lát, lẽ sẽ lâu. Em cứ ăn , lát nữa tiếp.” Anh dặn dò cẩn thận rời .

 

Phó Việt Ninh hai văn phòng: một cái dùng để việc chính, bảo quản đồ quan trọng; cái còn dùng để tiếp khách hoặc… tiếp ông cụ nhà . Cái thì gì cần giữ kỹ, nếu ông cụ phát cáu đập đồ cũng .

 

Vì ông cụ, Phó Việt Ninh đúng là tiếc công sức.

 

Lâm Thiên Quất chống cằm theo bóng dáng khuất, nhưng vội vàng bỏ tay xuống, ý thức hôm nay trang điểm kỹ càng, thể để để dấu vết.

 

Cơm trưa còn tới, cô cũng đói, đến bên cửa sổ sát đất, dòng xe tấp nập phía lười biếng duỗi eo. Sau đó lấy điện thoại , tự chụp một bức ảnh nền là văn phòng Phó Việt Ninh, đăng lên vòng bạn bè.

 

【Tiểu Quả Quýt: Hôm nay thăm ban √】

 

Chưa bao lâu , Phó Việt Ninh thả một cái “like”.

 

Bọn họ là thế hệ nuôi lớn trong sự sung túc, phần lớn đều là con một. Phó Việt Ninh là như , Lâm Thiên Quất cũng thế, mà Chu Hạo Uyên cái hôm nay đến bàn chuyện hợp đồng cũng ngoại lệ. Cho nên, dù tính cách thế nào, thừa kế vẫn là .

 

cũng chỉ một mà thôi.

 

May mắn là năng lực của Chu Hạo Uyên vẫn , đầu óc nhanh nhạy, tiếp thu nền giáo dục chính quy, tầm cũng theo kịp thời đại. Khuyết điểm duy nhất là… ngông nghênh. Lại thêm xuất du học nước ngoài, phần quá phóng túng.

 

gặp mặt lúc bàn hợp đồng cũng thấy để một quả đầu nhuộm rực rỡ, nhưng hôm nay càng “nâng cấp” sắc độ, khiến Phó Việt Ninh cũng khựng một chút.

 

, biểu cảm vẫn bình tĩnh, gật đầu chào hỏi:

 

“Chu tổng.”

 

Chu Hạo Uyên như gió xuân, giọng lười nhác nhưng lễ phép: “Phó tổng, phiền , đột nhiên đổi thời gian hẹn.”

 

Phó Việt Ninh đáp: “Chuyện nhỏ, cần khách sáo. Mời .”

 

Chu gia chính là bên đối tác trong dự án xây dựng xưởng sản xuất, Chu Hạo Uyên đến để xác nhận nốt vài điều khoản, đó là ký hợp đồng.

 

Cả hai trò chuyện một lát, Chu Hạo Uyên bỗng nhiên chuyển chủ đề sang chuyện gia đình. Anh ha hả : “Nếu nhớ nhầm, Phó tổng yên bề gia thất nhỉ?”

 

Nam giới chuyện với đôi khi vẫn nhắc vài câu chuyện vợ con. Phó Việt Ninh mặt đổi sắc, gật đầu: “Kết hôn bảy năm.”

 

“Tốt thật đấy.” Chu Hạo Uyên cảm khái: “Nghe và phu nhân là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng , tình cảm thật hiếm . Giá mà cũng một cô bạn như , đỡ mỗi ngày thúc giục xem mắt.”

 

Nhắc đến xem mắt, như bộc phát oán khí, liên hồi: “Nếu cha chỉ chọn bình thường thì cũng đành, đằng dựa gia thế mà tìm. Mỗi sắp xếp đối tượng, một còn quái dị hơn . Có mới xuống, đối phương lạnh băng một câu: ‘ là chủ nghĩa kết hôm, hôm nay ép mới tới đây.’”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-thay-chong-yeu-la-nam-chinh-trong-truyen-nguoc/chuong-16.html.]

“Ai mà xem mắt chẳng ép cơ chứ, cũng thế thôi! gì bây giờ?” Chu Hạo Uyên thở dài, mặt mày u sầu.

 

“…”

Phó Việt Ninh im lặng một lát. Với kiểu đề tài , thật sự tìm lời nào để góp chuyện. Xét thấy đối phương là bạn ăn, cũng chỉ miễn cưỡng an ủi một câu:

“Ít cũng thẳng ngay từ đầu, hợp thì thôi, còn đỡ hơn.”

 

, hợp thì cũng chẳng cách nào. mà hôm nay gặp một cô gái, cảm thấy cô tuyệt, cá tính, chính kiến, quan trọng nhất là còn xinh !” 

 

Chu Hạo Uyên lập tức đổi sắc mặt, tươi tỉnh hẳn lên, Phó Việt Ninh : “Cô hình như là nhân viên công ty Phó thị, qua năng lực, chắc là cấp cao của các .”

 

Anh đùa: “Phó tổng thể giúp giới thiệu một chút ?”

 

Phó Việt Ninh nhàn nhạt đáp:

tuy là ông chủ, nhưng quản chuyện đời tư của nhân viên.”

 

“Với , nếu là cấp cao ở Phó thị thì chắc tuổi cũng còn nhỏ . Mà Chu tổng hình như nhỏ hơn vài tuổi nhỉ.”

 

Chu Hạo Uyên hề hề:

“Con gái hơn ba tuổi là bế vàng, chuyện tình cảm mà, tuổi tác quan trọng gì!”

 

Phó Việt Ninh liếc một cái, lạnh nhạt :

“Ý là… chắc cô còn độc ?”

 

“…”

Chu Hạo Uyên im bặt.

Một câu đánh thẳng chỗ hiểm, trượt phát nào.

 

Nam Cung Tư Uyển

Bàn xong hợp đồng, Chu Hạo Uyên mời Phó Việt Ninh ăn trưa. Phó Việt Ninh viện cớ còn chuyện gia đình cần xử lý, hai liền tạm biệt tại đây.

 

Khi văn phòng, Lâm Thiên Quất ăn gần xong phần cơm trưa do nhà ăn gửi lên. Cô đang dùng đũa gắp từng miếng thịt ba chỉ da khỏi hộp cơm của , đặt hộp cơm của Phó Việt Ninh.

 

Thấy , cô cũng chẳng dừng tay, vẫn tiếp tục gắp rau cần, lười biếng :

“Về ?”

 

Cơm trưa của Phó thị vốn nổi tiếng : thức ăn đầy đặn, màu sắc phong phú, từng món đều đầu bếp nấu kỹ, giống mấy quán ngoài cứ hầm đại trong nồi rắc ít gia vị là xong. Chỉ điều đóng hộp thì sẽ phát ngẫu nhiên món, thích ăn thì… hên xui.

 

Phó Việt Ninh vốn kén ăn, nhưng Lâm Thiên Quất thì khác.

 

Anh xuống, thấy hộp cơm của giờ là phần cô ăn, còn hộp cô thì chỉ còn vài miếng thịt nạc và một ít cải trắng. Anh lặng lẽ nhận lấy đũa cô đưa, nhẹ giọng :

“Lần chúng cứ ăn ngoài .”

 

Lâm Thiên Quất lập tức vui vẻ:

“Được nha! Em thèm món Quảng Đông lầu lâu mà dịp ăn. Lần ăn món đó .”

 

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, hai cùng đến bệnh viện thăm lão gia tử.

Phó Việt Ninh lái xe riêng mà gọi xe công ty chở hai . Bệnh viện khá gần, là tuyến lớn trong nội thành nên lâu tới nơi.

 

Vừa lên đến tầng hai khu nội trú, Lâm Thiên Quất định gọi điện cho ba Phó, thì một luồng gió mạnh lướt qua bên cạnh hai .

 

Gió cuốn theo một vật nhỏ rơi xuống đất kỹ là một đồng xu gọt thành hình kiếm đồng tiền.

 

Ngay luồng gió, hai cảnh sát mặc đồng phục màu lam chạy băng băng đuổi theo, lớn tiếng quát:

“Đứng ! Không chạy!”

 

Mãi đến lúc đó, Lâm Thiên Quất mới kịp phản ứng thì là cảnh sát đang truy bắt tội phạm.

 

Chưa kịp định thần xong, ba Phó dìu lão gia tử đến. Không hiểu ông tin kiểu gì, thấy Phó Việt Ninh liền hất tay ba Phó , lảo đảo xông thẳng đến, chỉ mặt con trai hét lớn:

“Có mày báo công an ?!”

 

Phó Việt Ninh mặt cảm xúc, nhíu mày, chẳng gì.

Lão gia tử run run môi, mặt đỏ như gan heo, miệng mấp máy mãi mà thốt lời.

 

Một hồi lâu mới nghẹn ba chữ.

“Mày quá đáng!”

 

Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất đồng thời ngơ ngác.

 

Phải nhờ ba Phó đổ mồ hôi giải thích một hồi, họ mới hiểu ngọn ngành.

 

Thì là hôm qua một bà thầy bói đến bệnh viện, khắp nơi rêu rao rằng lão gia tử đang gặp “tai ương m.á.u huyết”, còn mời mọc bệnh nhân xung quanh đến xem bói giảm giá. Kết quả hôm nay bệnh viện báo cáo, cảnh sát truy đuổi vì tội tuyên truyền mê tín dị đoan.

 

Phó Việt Ninh: “…”

 

Lâm Thiên Quất: “…”

 

Thật tuyệt vời, đúng là đặc sản của xã hội chủ nghĩa.

Loading...