Mở tiệm tiện lợi ở khu dân cư, phất lên nhanh chóng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:30:13
Một đợt giảm giá chớp nhoáng nền tảng Mỗ Đông: Giấy rút hiệu Phẩm Tin, cỡ M, 24 gói chỉ với giá 1 tệ.
Loại thường là chương trình giảm giá chớp nhoáng do bán thiết lập, nhưng vì ít để ý nên dù đến đến khi mở bán thì suất giảm giá vẫn luôn còn thừa.
Lúc đó cô lướt thấy liên kết do một blogger chia sẻ nên lập tức vội vàng bấm đặt hàng ngay.
Đặt hàng xong xem, sản phẩm về giá gốc.
Nói cách khác, bộ suất giảm giá chớp nhoáng hết.
Quả hổ danh Mỗ Đông, đặt hàng buổi sáng, chiều tối giao tới.
lúc giấy rút trong ký túc xá gần hết, Thời Nghi điều chỉnh góc , xếp gọn gàng 24 gói giấy rút từ thùng hàng ngăn kéo.
Sau khi xử lý xong, cô bàn bắt đầu biên tập video, đó tải lên nền tảng Tiểu Lục Thư.
Chơi điện thoại thêm một lúc, Thời Nghi mới tắm rửa, thoải mái giường chơi tiếp.
Khoảng 10 giờ tối, cô bạn cùng phòng tăng ca, Chu Khả Hân, trở về.
Cô ném chiếc túi lên bàn , ngả ghế, bắt đầu bài ca chửi công ty, mắng sếp như thường lệ: “Chu Bóc Lột, cái công ty nát ! Có tử tế nhà ai mà 10 giờ đêm thứ bảy mới về đến nhà cơ chứ? Cái nghề vận hành truyền thông mới của tớ đúng là khổ mà. Nếu vì mấy đồng tiền lẻ thì bà đây nghỉ từ lâu !”
“Ai mà ngờ chứ, tớ chính là loại lao động giá rẻ trong sách giáo khoa Địa lý hồi xưa đây mà.”
Chu Khả Hân thở dài thườn thượt.
Thời Nghi vô cùng đồng cảm, thò đầu khỏi rèm giường hưởng ứng: “Nghề vận hành truyền thông thật là, khỏi ! Tớ càng càng thấy chán.”
Chu Khả Hân: “Ai mà chẳng thế. Bảo là cho chúng ngay từ học kỳ , hưởng chế độ thực tập sinh, nghiệp là lên chính thức luôn, miễn thời gian thử việc. mà thời gian thử việc đàng hoàng cũng chỉ ba tháng thôi! Thế mà tớ cái công ty nát bóc lột công mất toi ba tháng.”
Mắng thì mắng thôi nhưng vẫn như thường.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Cậu nghĩ kỹ sẽ tự do mảng truyền thông tiếp tục công ty ?"
Thời Nghi lắc đầu: “Vẫn .”
Các cô học chuyên ngành Quản lý Công nghiệp Văn hóa.
Chương trình học bốn năm bao gồm các mảng văn học, quản lý, sáng tác, tổ chức sự kiện, nhiếp ảnh.
Nói đơn giản là cái gì cũng một chút, nhưng chẳng giỏi cái gì cả.
Bắt đầu từ năm tư, các bạn cùng lớp thực tập.
Người thì đài truyền hình biên tập, phim; Người thì công ty truyền thông mới vận hành; Người thì công ty quảng cáo thiết kế.
Cũng ôn thi cao học, thi công chức.
Giáo viên chủ nhiệm thường thật lòng khuyên bảo: “Thực các em nhất thiết ở thành phố lớn. Về các thành phố cấp ba, cấp bốn việc, sức cạnh tranh thấp hơn, chi phí sinh hoạt cũng thấp. Tính lương thực nhận hàng tháng khi còn nhiều hơn chứ.”
Sinh viên nghiệp từ các trường đại học hạng hai ở các đô thị loại một quả thực khó tìm công việc phù hợp mà lương cao.
Nếu mỗi tháng chỉ kiếm bốn năm nghìn tệ, trừ chi phí sinh hoạt và tiền thuê nhà thì cuộc sống khi còn khó khăn hơn cả khi ở quê.
Ba Thời Nghi cũng với cô, nếu thực sự thì về quê việc, cả nhà sum họp với là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-tiem-tien-loi-o-khu-dan-cu-phat-len-nhanh-chong/chuong-2.html.]
Trong thời gian đại học, cô thử blogger tự do mảng truyền thông, phát triển tài khoản Tiểu Lục Thư.
Chia sẻ các mẹo săn sale và video mở hộp hàng ngày, cô tích lũy mấy chục nghìn hâm mộ, cũng nhận quảng cáo, kiếm ít tiền.
Nhờ việc săn sale đủ kiểu cho nên chi tiêu cho đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, thậm chí cả ăn uống đều cực kỳ thấp.
Tiền sinh hoạt phí cũng tiết kiệm kha khá, cộng thêm tiền kiếm từ việc blogger, quỹ đen nhỏ của cô cũng hơn mười mấy vạn tệ.
Thời Nghi cũng quá lo lắng về việc tìm việc , nếu thực sự thì về quê blogger tự do thôi.
Lần cô thực tập cũng chỉ vì thử sức với công việc nhiều hơn, mới quyết định xem nên con đường nào.
Nói về công việc vận hành , cô cũng những phiền não giống như Chu Khả Hân.
Trước khi tìm việc, ai cũng tìm một công việc đủ 5 loại bảo hiểm và 1 quỹ nhà ở, cuối tuần nghỉ hai ngày, lương cao.
thực tế là, phần lớn chỉ khi thành nhân viên chính thức thì mới đóng bảo hiểm xã hội; Có đủ năm loại bảo hiểm khó, thêm quỹ nhà ở càng khó hơn; Cuối tuần chỉ nghỉ một ngày, lương thấp.
Công việc của Thời Nghi thì nghỉ luân phiên tuần một ngày, tuần hai ngày.
Khi cô mới công ty, lãnh đạo , tuần nghỉ một ngày.
Tiếp đến là giờ tan thông thường lúc 7 rưỡi tối, còn tăng ca thì ít nhất cũng 8 rưỡi.
Thêm đó là cường độ công việc cao, quan hệ xã giao phức tạp, vân vân, lòng cô dần nghiêng về việc về quê blogger tự do.
Thời Nghi và Chu Khả Hân trò chuyện một lúc, cô bạn tắm rửa, cô giường tiếp tục chơi điện thoại.
Nhìn thấy một loạt chấm đỏ thông báo, cô mở Tiểu Lục Thư xem, video mới đăng hơn trăm bình luận.
[Tiểu Vương Hảo tưởng gầy: Aaaa hời quá mất, nếu săn sale thì đúng là học hỏi blogger mà!]
[Thu nạp cao thủ: Trời ơi dám tưởng tượng mua cả thùng giấy với giá 1 tệ thì sẽ dùng xả láng thế nào. Thật sự thích cái cảm giác thỏa mãn khi xếp từng gói giấy đầy tủ.]
[Ngẫm là : Ghen tị đến phát mệt . Nằm mơ cũng mở một siêu thị bán đồ săn sale . Đây chắc là ước mơ của cô gái mê săn sale nhỉ!]
Đọc đến đây, Thời Nghi nhịn mà bấm thích bình luận .
Ai mà chẳng ước mơ như chứ: Mua những món đồ săn sale giá rẻ về bán ở siêu thị nhà với giá thấp hơn thị trường, là kiếm bộn tiền còn gì!
Đáng tiếc ước mơ chỉ là ước mơ, nghĩ đến tiền thuê nhà là từ bỏ thôi.
Trên thanh thông báo màn hình điện thoại hiện lên thông báo mới.
Cô bấm xem theo thói quen.
Một deal mới: Deal chồng cho hàng tươi sống!
Voucher giảm 100 cho đơn từ 199 cộng dồn với khu vực đặc biệt giảm 40%, tức là mua đơn hàng 200 tệ chỉ cần trả 20 tệ.
Có nhiều mặt hàng tươi sống thể mua.
Chỉ riêng trong khu bình luận khoe đơn thì vô đơn hàng gồm các loại sủi cảo, bánh bao đông lạnh, đồ ăn chế biến sẵn, vân vân.
Chưa kể đến các loại kem, là những thương hiệu lớn.