Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mong Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 2



Mà lần này còn tức hơn lần trước thì phải.

Ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Tôi ăn xong cơm tối, về phòng nhàm chán lướt điện thoại.

Đúng lúc này điện thoại vang lên một tiếng, Thẩm Duật Phong gửi WeChat cho tôi:

[Alo, cô bé Khoai Tây.]

Tôi dừng động tác, trả lời: [Làm sao?]

Dòng chữ “đối phương đang nhập chữ” kéo dài khoảng ba bốn phút.

Anh lại gửi: [Đi lùi đụng phải người khác có phạm pháp không?]

Tôi: […]

Mặc dù không phạm pháp.

Nhưng như thế không có tự trọng chút nào.

6.

Tôi không trả lời anh.

Anh chờ một lúc, không chờ được tôi trả lời thì chạy đến gõ cửa phòng tôi.

Tôi mở cửa, anh đứng bên ngoài không vào, tôi còn chưa kịp nói gì anh đã nói không ngừng như súng máy.

“Anh chưa ăn cơm, em không phải vợ anh sao? Sao em có thể mặc anh không ăn cơm được? Anh sụt cân rồi, buổi sáng ngày mai anh sẽ gầy đi mười cân đấy, em đối xử với chồng em như vậy sao?”

Tôi mím môi: “Anh muốn em nấu cho anh sao?”

Sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, không hiểu sao lại nói thêm một câu: “Chồng.”

Thẩm Duật Phong nghe được câu này thì lời đang nói ra lập tức dừng lại, anh ngơ ngác nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ lên.

Tôi tò mò hỏi anh: “Sao vậy…”

Lời còn chưa dứt đã thấy anh đột nhiên ngồi xuống rồi vùi cả khuôn mặt vào trong khuỷu tay.

Tôi không biết làm sao, cứ như vậy đứng đó một lúc, nghe thấy anh nhỏ giọng hỏi tôi.

“Em, em làm gì vậy?”

“…”

Tôi đột nhiên bừng tỉnh: “Thẩm Duật Phong, anh đang thẹn thùng sao?”

Người Thẩm Duật Phong cứng lại, anh đột nhiên nhảy dựng lên: “Ai? Ai? Ai thẹn thùng? Còn lâu anh mới thẹn thùng.”

Anh vừa lặp lại câu này vừa quay người rời đi: “Không phải em muốn ăn mì sao? Anh đi nấu mì, nấu mì cho em.”

Tôi: “…”

Tôi nắm lấy tay áo anh: “Từ từ đã.”

Thẩm Duật Phong nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì?”

Tôi: “Bên đó là nhà vệ sinh.”

Thẩm Duật Phong: “…”

7.

Trong ấn tượng của tôi, Thẩm Duật Phong là một cái hũ nút.

Anh không thích nói chuyện, càng không thích cười, chỉ biết học.

Ông nội Thẩm đã rất nhiều lần nghi ngờ không biết cháu trai mình có biết tự kỷ hay không.

Nhưng bây giờ…

Tôi cắn đũa nhìn về phía Thẩm Duật Phong vừa ngâm nga vừa rửa bát trong phòng bếp, nhớ đến đủ loại thay đổi mấy ngày nay của anh.

Tôi cắn môi.

Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề?

Thằng nhãi này… bị đoạt xác à?

Tôi hơi rùng mình, đột nhiên nhớ ra chuyện muốn nói với anh: “Đúng rồi, Thẩm Duật Phong, cuối tuần này em sẽ đi khảo sát với đàn anh, cho nên có thể sẽ không về một tuần.”

Động tác rửa chén của Thẩm Duật Phong dừng lại, đầu cũng không quay lại, bình tĩnh nói: “Ừ, được, em đi đi.”

Tôi gật đầu, nhớ ra anh đang quay lưng về phía mình nên không nhìn được: “Ừm.”

Im lặng một lúc, Thẩm Duật Phong nói: “Cùng đàn anh nào cơ?”

Tôi nghiêng đầu: “Chung Độ, anh cũng không biết anh ấy.”

Thẩm Duật Phong buông bát trong tay, xoay người nhìn tôi: “Không biết, lúc chúng ta kết hôn anh ta không đến sao? Vậy có nghĩa là anh ta không biết em kết hôn rồi?”

Tôi nhớ lại, vừa định nói gì đó thì Thẩm Duật Phong đã cướp lời, anh thở dài: “Không sao, anh chỉ tùy ý hỏi một chút mà thôi, thật đó, anh chỉ tùy ý hỏi thôi, anh không quan tâm, em đi đi.”

Tôi khéo léo đồng ý: “Được.”

Khóe miệng Thẩm Duật Phong giật nhẹ, anh không nói gì, xoay người lại, ra sức rửa chén.

Bọt nước văng khắp nơi, sức của anh rất lớn, làm phòng bếp lênh láng nước rửa chén.

Tôi nhíu này.

Người này đã bao nhiêu tuổi rồi mà rửa bát còn văng tung tóe nước như thế này?

Tôi ngăn anh lại: “Thẩm Duật Phong, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Thẩm Duật Phong quay lưng về phía tôi, hừ lạnh một tiếng: “Đừng hỏi anh đây bao nhiêu tuổi, cảm xúc của anh đây đang bùng nổ.”

Tôi: “?”

Tôi: “…”

Rửa xong cái bát cuối cùng, Thẩm Duật Phong không thèm nhìn tôi, nghênh ngang rời đi.

8.

Rạng sáng ngày hôm sau, tôi còn chưa dậy đã nghe thấy Thẩm Duật Phong đọc thơ diễn cảm ở dưới tầng.

“Anh bỏ em vào túi, em lại đạp anh xuống khe…”

“Anh có thể hát lệch nhịp, nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi tình cảm dành cho em…”

“Anh yêu em từ tận đáy lòng, em lại không để ý…”

Giọng anh ngày càng lớn, tôi không thể nhịn được nữa, xoay người xuống giường cầm dép lê ném xuống dưới.

“Thẩm Duật Phong! Anh ngậm miệng lại cho em!”

Giọng Thẩm Duật Phong quả nhiên biến mất.

Tôi hài lòng ngủ đến chiều, lúc ngủ còn nằm mơ.

Trong mơ, Thẩm Duật Phong bay lơ lửng trên không trung, anh bay đến trước mặt tôi, xụ mặt nói.

“Người phụ nữ độc ác, anh đây sắp đi thật rồi.”

Tôi không hiểu lắm: “Anh đi đâu?”

Anh chỉ về phương xa: “Đi đến nơi rất rất xa, bây giờ anh đây không cần em nữa.”

Không cần tôi nữa…

Tôi trợn mắt nhìn: “Anh, anh để em làm góa phụ?”

Thẩm Duật Phong: “…”

Tôi lao về phía anh: “Không được, anh phải để lại tài sản cho em…”

Tôi không túm được Thẩm Duật Phong mà túm được một cái gối.

Hóa ra là mơ.

Tôi xoa mắt, rời giường ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Duật Phong đang ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm tivi đến mê mẩn.

Thấy anh như vậy tôi không khỏi tò mò, nhìn theo ánh mắt anh thì mới phát hiện tên nhóc này đang xem Hoa hồng có gai.

Hơn nữa trong tay còn cầm bút và vở để ghi chép.

Tôi: “…”

Mắt tôi có vấn đề rồi, thật đấy.

9.

Buổi tối hôm đó tôi có hẹn ăn cơm tối với giảng viên và đàn anh, tôi dậy muộn nên không có nhiều thời gian chuẩn bị.

Tôi nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau đó lại chạm mặt với Thẩm Duật Phong trong gara.

Anh chặn cửa xe, chân như bị chôn xuống đất, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi thở dài: “Anh có chuyện gì sao?”

Anh lắc đầu: “Không có việc gì.”

“Anh muốn nói với em cái gì sao?”

“Không có.”

“Anh không vui?”

“Không có.”

“Vậy em có thể đi chưa?”

“Đương nhiên có thể.”

Nói xong anh vẫn không nhúc nhích.

Tôi suy nghĩ một lát: “Anh có muốn đi ăn cơm với đàn anh cùng em…”

Anh ngồi vào xe như một làn gió: “Muốn.”

“…”

Anh nói “muốn” xong tay cũng đã thắt xong dây an toàn, ngoan ngoãn nhìn tôi, sau đó vui vẻ nói.

“Anh biết em sẽ đưa anh đi cùng mà.”

“…”

Nghe xem người này có giống đang nói tiếng người không này.

10.

Tôi có hơi lo lắng thằng nhãi này sẽ làm gì đó lúc ăn tối, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thẩm Duật Phong, lát nữa…”

“Ừm?”

Tôi vắt hết óc để tìm chữ: “Lát nữa anh nghe lời chút.”

Anh chẹp miệng, không đồng ý cũng không từ chối.

Tôi thấp thỏm đến khi đến nhà hàng, Chung Độ và giảng viên đều ở đây.

Tôi vừa định quay lại dặn dò Thẩm Duật Phong thêm vài câu nữa, sợ lát nữa anh lật cả bàn lên.

Kết quả vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt xầm xì ban nãy của Thẩm Duật Phong biến mất, vẻ mặt anh bây giờ rất ung dung, nụ cười lịch sự, kết hợp với khuôn mặt xuất chúng, nhìn như một quý ông lịch lãm.

Sau khi xuống xe, anh chủ động gật đầu chào hỏi với Chung Độ, thái độ rất khiêm tốn, sau đó quay lại dịu dàng nắm lấy tay tôi.

Thầy giáo nhìn chúng tôi dò xét: “Đã sớm nghe rằng Nhạc Doãn và Tiểu Thẩm rất ân ái, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

Tôi: ? Nghe ai? Tại sao tôi lại không biết?

Thẩm Duật Phong lịch sự đáp lại: “Là tôi quá dính cô ấy, khiến thầy giáo chê cười rồi.”

Lời này vừa dứt, tiếng cười cũng xuất hiện.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên, nhẹ nhàng chạm vào tay anh nhưng không tránh đi được.

Nhân lúc mọi người di chuyển vào bên trong, Thẩm Duật Phong nghiến răng nói nhỏ bên tai tôi: “Nếu em hất tay anh ra… anh sẽ làm loạn, anh sẽ làm loạn thật đấy.”

Tôi: “…”

Thấy tôi không phản ứng, Thẩm Duật Phong hơi cắn môi: “Anh sẽ nhảy thoát y trên bàn cho em xem! Để em mất hết mặt mũi!”

Tôi: Không phải chứ, anh bị bệnh rồi hả?

11.

Lúc ăn cơm, thầy giáo luôn dặn tôi và Chung Độ những công việc cần chú ý trong chuyến công tác cuối tuần.

Thẩm Duật Phong lúc này rất ngoan ngoãn, ngồi nghiêm chỉnh, ngoài bóc vỏ tôm cho tôi ra thì không làm gì khác.

Sau khi thầy giáo nói xong, đàn em ngồi cạnh tôi mời Chung Độ uống rượu.

Chung Độ cầm cốc nước ấm lên, dịu dàng nói: “Ở ngoài anh không uống rượu.”

Đàn em gãi đầu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Duật Phong.

Thẩm Duật Phong cười một tiếng: “Tôi cũng không uống.”

Chung Độ: “Bình thường tôi uống nước.”

Thẩm Duật Phong: “Bình thường tôi uống sữa.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm: “Sữa bò Vượng Tử.”

Tôi: “…”

Chung Độ: “…”

Chung Độ: “Anh thật đặc biệt.”

12.

Thẩm Duật Phong rất có ác ý với đàn anh.

Là kiểu ác ý mà tôi không hiểu được.

Cho dù người khác không nhận ra nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được.

Trên đường về nhà, tôi không khỏi tò mò hỏi: “Ngày trước anh quen Chung Độ sao?”

Thẩm Duật Phong lắc đầu: “Không quen.”

Tôi càng tò mò hơn: “Vậy tại sao anh lại có ác ý với anh ấy?”

Bàn tay nắm lấy vô lăng của anh hơi siết lại: “Chuyện của trai đẹp em đừng quan tâm.”

Tôi: “…”

13.

Xe đi qua chợ đêm ở gần đó.

Ánh mắt tôi lập tức bị chợ đêm ồn ào hấp dẫn.

Nói thật, tối nay tôi ăn không nghe, hương thơm từ chợ đêm bay đến càng khiến tôi không nỡ rời đi hơn.

Một giây sau, xe dừng lại, Thẩm Duật Phong xuống xe.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Duật Phong hung dữ: “Nhìn cái gì? Tối nay anh ăn chưa no.”

Tôi cười, vội vàng đẩy cửa xe ra đi cùng anh.

Trong chợ đêm có rất nhiều món ăn ngon, đi qua sạp nào tôi cũng muốn thử.

Thế là tôi đi phía trước không ngừng mua, ăn được một miếng lại đưa cho Thẩm Duật Phong, Thẩm Duật Phong đi phía sau nhận mệnh cầm lấy.

Anh vừa nhận đồ vừa nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn để anh ăn cho vỡ bụng rồi tái giá với người khác đúng không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...