Mong Xuân Về
Chương 2
6.
Sau khi đến cung mẫu hậu thỉnh an xong trở về. Lý Vô Ưu, nữ nhi của Thượng thư, bằng hữu của ta đến cung tìm ta.
Nàng hành lễ thỉnh an trước, sau đó kể cho ta nghe những chuyện bát quái ở Kinh thành.
Nàng đuổi hết tỳ nữ ra, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng biết, Tam hoàng tử Đại Lương và Thất hoàng tử Đại Lương lần này đều đến Đại Ngụy, hai người đều là người sau này có thể được chọn để kế vị Đại Lương. Người trong kinh đang bỏ số tiền lớn để đánh cược rằng Ninh An công chúa rốt cuộc sẽ gả cho vị hoàng tử nào.”
Ta cười cười: “Nếu ta biết kết quả, ta cũng muốn đặt cược số tiền lớn, sau đó kiếm lời.”
Nàng do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Vậy… Lục Thịnh thì sao?”
Ta dừng một chút: “Đã là người lạ cần gì phải nhắc lại.”
Ba ngày sau, sứ thần Đại Lương vào kinh. Lại không nghĩ tới còn có thể gặp được cố nhân.
Chỉ là hiện giờ hắn đã không còn là tiểu sa di trong chùa miếu nữa, mà đã biến thành Thất hoàng tử Đại Lương.
Ta và hắn cùng ăn ý, cả hai đều không đề cập tới đoạn quá khứ ở chùa miếu kia.
Trong Trùng Dương điện, phụ hoàng và mẫu hậu ngồi ngay ngắn ở địa vị cao, ta và hoàng huynh ngồi hai bên, hôm nay rất nhiều đại thần cũng mang theo thân quyến của mình đến, dù sao hai vị Hoàng tử Đại Lương đích thân tới, nếu cô nương chưa xuất giá nhà mình được vị Hoàng tử nào coi trọng, cũng là chuyện tốt làm rạng rỡ gia tộc.
Sau khi uống vài ly rượu, ta ra ngoài điện hít thở không khí.
Sau cơn mưa to, mái hiên hành lang có nước nhỏ giọt, xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy một giọng nam nhân quen thuộc vang lên: “Công chúa, đã lâu không gặp.”
Ta xoay người nhìn thiếu niên sắc mặt tuấn dật như ngọc, tóc đen như mực được chải cao trong mũ tóc.
“Ta lại không biết, vị Phổ Huyền pháp sư lúc trước chính là Thất điện hạ của Lương quốc.”
Hắn cười cười:” Lúc trước Công chúa làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật, tính tình trầm tĩnh như nước, hôm nay lại thêm vài phần xinh đẹp. Lại nghe nói Phật tổ không thể giúp Công chúa có được điều mình mong muốn, nhưng hữu tình lang kia mới thật sự là kẻ vô tâm.”
Ta không đáp lời, hắn lại nhỏ giọng nói một câu: “Công chúa không ngại nhìn tại hạ một chút chứ?”
Lục Thịnh ở cách đó không xa nhìn ta và Lương Quân, hắn cười lạnh nhìn chăm chú vào ta, trực tiếp đi tới:” Công chúa điện hạ, hay là theo vi thần trở vào trong điện một chút. Nếu bị người khác nhìn thấy, lại không biết sẽ có tin đồn gì.”
Lương Quân chắn trước người ta.
“Ngươi cũng chỉ là một ngoại thần, còn ra vẻ cao cao tại thượng, ngươi là đang nói chuyện với ai vậy?”
7.
Lục Thịnh không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, chốc lát sau, Vô Song đi ra tìm hắn: “Phu quân, bên ngoài mưa lạnh, mau vào đi.”
Hắn khoác áo khoác lên người Vô Song, không để lại tầm mắt trên người ta nữa.
Lương Quân cười nhạo: “Hắn cũng chỉ là thứ ăn trong bát, còn nghĩ đến cái nồi vàng này của nàng. Ngụy Ninh, nếu là ta, cuộc đời này ta sẽ không phụ nàng.”
Ta ngẩn người, vội vàng trở về điện, lại nhịn không được trách cứ hắn: “Phổ Huyền pháp sư ban đầu ngày ngày ăn chay tụng kinh, hôm nay lại thừa dịp bóng đêm nói những lời vô liêm sỉ phóng đãng không kiềm chế được này, nếu Phật tổ biết, nhất định phải trừng trị ngươi mới được.”
Giọng hắn trầm xuống: “Ngụy Ninh, ta biết Lục Thịnh đắc thắng trở về trong lòng kiêu ngạo. Nếu như hắn cưới nàng mới là tiếc nuối cả đời của ta, ta hao hết tâm tư cầu phụ hoàng cho ta đến Đại Ngụy, cũng chỉ là vì nàng mà thôi.”
Ta không để ý tới lời của hắn, trở lại bàn ăn. Ánh mắt Lục Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm ta, phụ hoàng ban rượu cho phu thê bọn họ, nhưng Vô Song lại đứng dậy nói: “Thiếp thân đã có thai, thật sự không thể uống rượu.”
Ánh mắt Lục Thịnh nhìn chằm chằm bụng Vô Song, quần thần chúc mừng.
Chỉ có ta trong tiếng chúc mừng của mọi người, mang một chút tình ý cuối cùng đối với Lục Thịnh ch//ặt đ//ứt, ta bưng chén rượu hướng về phía hắn từ xa bày tỏ sự kính trọng.
8.
Sau ngày hôm đó, thời tiết Ngụy Đô dần dần trở lạnh, sau lập đông, trận tuyết đầu mùa rơi xuống.
Mùa đông mỗi năm mẫu hậu đều phải đến Thanh Tuyền tự ở nửa tháng, lần này cũng không ngoại lệ.
Ta cùng Thái tử phi cũng đi theo.
Trong Thanh Tuyền tự, sương mù dày đặc, mái hiên bị băng tuyết che phủ, mẫu hậu quỳ thật lâu trong đại điện, lư hương toả khói lượn lờ như sương mù, sâu trong làn khói ta phảng phất thấy được nguy hiểm.
Mấy tiểu sa di lạ mặt hữu ý vô ý liếc về phía đại điện của mẫu hậu. Cho đến khi bọn họ cầm k//iếm đi tới cửa đại điện, ta đẩy mạnh tẩu tẩu cùng tỳ nữ vào trong đại điện, cầm cửu tiết tiên của ta đứng ở cửa: “Các ngươi rốt cục là người phương nào?”
Bọn họ không nói, thị vệ tinh mắt nhìn thấy ấn ký sau gáy bọn họ: “Công chúa, là tộc nhân Toa La.”
Ta cười lạnh: “Bất mãn với Hoàng gia Đại Ngụy ta, lại chỉ dám động thủ với nữ quyến, cũng chỉ là một đám đạo chích mà thôi. Bổn Công chúa hôm nay ở ngay Phật môn này sẽ giáo huấn các ngươi thật tốt.”
Sa di cầm đầu nhe răng cười: “Vậy thì phải xem clCông chúa có bao nhiêu năng lực.”
Thị vệ và ta liều chet chống cự, nhưng chung quy quân ít không chống lại địch nhiều, cho đến khi Lương Quân mang người đến đây, mới chuyển nguy thành an.
Cánh tay nhỏ của ta bị k//iếm c//ắt bị thương, Lương Quân nhíu mày: “Chùa miếu hoàng thất, lại có người có thể trà trộn vào.”
Thái tử phi hoảng sợ, bụng dưới đau đớn, trở lại trong cung mới biết, nàng đã có thai hai tháng.
Phụ hoàng cùng hoàng huynh tức giận, hạ lệnh tra rõ.
9.
Đám tộc nhân Toa La cuối cùng cũng bị bắt trở về. Họ không nói về kẻ chủ mưu.
Nhưng ta có cách để bọn chúng mở miệng. Ta cùng hoàng huynh ngồi trên ghế cao, nhìn đám người kia: “Bộ lạc Toa La phía tây Đại Ngụy, bị Trấn quốc công Lục Vinh năm đó thu phục, mấy ngày trước dường như lại bị đại tướng quân Chinh Tây Lục Thịnh của chúng ta thu thập một trận, các ngươi không đến Lục gia, mà lại nhìn chằm chằm hành động của hoàng gia ta, chiêu dương đông kích tây này thật sự là tuyệt diệu, cũng không biết vị phu nhân kia của Lục Thịnh có quan hệ gì với các ngươi?”
Nam nhân kia mở to hai mắt không nói lời nào.
Ta cũng không dụng hình với bọn họ, ngược lại chỉ vào cửa sổ nói: “Không sao, thời điểm còn chưa tới, chờ thần nữ của các ngươi sinh hạ hài tử, chờ nàng sinh hạ huyết mạch Lục gia, ta sẽ để nàng tự mình đến nhìn các ngươi chet.”
Những người đó ở sau lưng ta mắng ta đ//ộc như rắn rết, nhưng vẫn hỏi ta: “Sao ngươi lại phát hiện ra được?”
Ta cười lạnh: “Ta là cánh tay trái cánh tay phải của phụ hoàng, chấp chưởng Kỳ Lân các nhiều năm, nhất cử nhất động của đại thần trong triều đều ở trước mắt ta, nữ tử Lục Thịnh mang về kia, ta tự có cách tra xét. Lục Thịnh có thể bị mê hoặc bởi cạm bẫy nàng ta giăng ra, nhưng Ngụy Ninh ta thì không.”
Hoàng huynh và ta từ chỗ giam giữ phạm nhân đi ra.
Huynh ấy vén mái tóc nhỏ bên tai ta: “Ninh nhi…… Vở kịch này, chỉ sợ phải diễn cho tròn.”
Ta thản nhiên mở miệng: “Lục gia chinh Tây nhiều năm, thâm sâu khó lường, hổ phù tự nhiên phải giao vào tay chúng ta ta mới có thể yên tâm. Về phần Lục Thịnh, hắn đã khổ sở vì chuyện của mỹ nhân, vậy cứ để cho hắn thư thái vài ngày đi, đợi hắn mừng nhi tử chào đời, đợi vị phụ thân tốt kia của hắn đánh vào hoàng thành, chúng ta sẽ bắt ba ba trong hũ, chẳng phải là càng thú vị sao.”
10.
Ngày nào Lương Quân cũng mời ta ra ngoài.
Cuộc đánh cược mấy ngày trước ở sòng bạc đã kết thúc, Tam hoàng tử Đại Lương đối với ta không có tâm tư gì, ngược lại rất có hứng thú với khuê mật Lý Vô Ưu của ta.
Lương Quân mời ta thưởng mai, vết thương trên cánh tay ta còn chưa khỏi hẳn, lúc xuống xe ngựa, hắn lại ôm ta xuống xe, khiến ta đỏ mặt.
Trong vườn mai, hắn lắp bắp nói: “Nàng có biết cuộc đánh cược trong kinh không? Ta đã tự đặt cược mình thắng… Không nghĩ tới Tam ca ta cũng không vừa ý nàng, ta thắng một số tiền lớn, hơn nữa còn không có ai tranh giành với ta.”
Ta “phụt” một cái, phun hết trà ra.
Quay đầu lại nhìn thấy Lục Thịnh và Vô Song, bụng Vô Song hơi nhô lên, Lục Thịnh ôm Vô Song nhưng vẫn mở miệng: “Công chúa điện hạ còn chưa thành hôn, hôm nay lại cùng Hoàng tử nước khác ôm ôm ôm ấp, nếu bệ hạ biết……”
Ta phất tay áo: “Lục Thịnh, ngươi chớ quên thân phận của ngươi.”
Hắn ôm Vô Song rời đi, Lương Quân nháy mắt mấy cái với ta: “Nàng đang kích hắn.”
Ta uống một ngụm trà: “Người phụ lòng không thể giữ, người phụ quốc chỉ có một con đường chet.”
Lương Quân nghiêm túc nhìn ta: “Nếu ta ở rể Đại Ngụy, cũng không phải không thể.”
Ta phun trà lên mặt hắn……