MỘT CÀNH NHẪN ĐÔNG, MỘT KIẾP TƯƠNG TƯ - Chương 4: Đâu dám vọng tưởng
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:30:48
Thẩm phu nhân ngạc nhiên, kỹ thật lâu mới chậm rãi :
“Là suy nghĩ thiển cận. Luôn cho rằng lấy tấm chồng là tiền đồ. Vậy Nhẫn Đông gì?”
“Khôi phục Tào Nguyên Lâu. Đó là tâm nguyện của Ngoại tổ phụ, cũng là tâm nguyện của .”
Ta kể cho Thẩm phu nhân chuyện xưa.
Ngoại tổ phụ cả đời nghiên cứu ẩm thực, từng mở một tửu lâu tên “Tào Nguyên Lâu” ở nơi phồn hoa nhất chốn U Châu. Món ăn mới lạ, hương vị tuyệt vời, ai .
Phụ thì ăn no chờ chết, còn thương do đánh , trừ thì thể con nối dõi. Ngoại tổ phụ gửi gắm hy vọng , dạy như con trai, truyền thụ nghề bếp, mời thầy dạy chữ.
Người : “Cha con vô dụng, Tào Nguyên Lâu là của con. Con chữ, giỏi tính toán, mới kẻ khác lừa.”
Ta cũng say mê nấu nướng như ông, ngày ngày giả trai lẫn nhà bếp, sống cùng lò lửa.
vận mệnh chẳng buông tha. Năm mười hai, cha dụ sòng bài, đến nửa năm sạch sành sanh, cả Tào Nguyên Lâu tâm huyết cả đời ông cũng mất theo.
Ngày biển hiệu tháo xuống, ông ngoại …thổ h uyết mà c;hết. Sau đó chúng dọn về căn nhà cũ ở quê.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cha vẫn chứng nào tật nấy, thua bạc uống rượu, say là về đánh . Ta đánh riết, thấy ông đổi sắc mặt là chạy. …để nương bớt đòn, về.
Để mưu sinh, và ngày đêm đồ muối, tay thô ráp sưng phù quanh năm.
Về cha đem nương gán nợ, nương … tr eo c ổ t ự t ử.
Ngày cha bán , nhà bọn đòi nợ dọn sạch, mấy ngày chẳng còn gì ăn.
Ta bao giờ quên đôi mắt mở to nhắm nổi của Ngoại tổ phụ.
Ngày , quỳ bên giường, nước mắt lưng tròng: “Ngoại tổ phụ ơi … cứ yên tâm mà , nhất định ngày sẽ khôi phục Tào Nguyên Lâu.”
Giọt lệ cuối cùng rơi xuống gương mặt già nua, ông mới nhắm mắt .
Nghe kể xong, Thẩm phu nhân lấy khăn tay lau khóe mắt, thở dài xúc động:
“Không ngờ mệnh Nhẫn Đông khổ thế. Đây, bạc phiếu, cầm lấy.”
Bà nhét tay một xấp ngân phiếu, đếm sơ qua, giật thót tim.
08
“Tạ ơn phu nhân lòng, nhưng Nhẫn Đông mới đến Thịnh Kinh, nên tham lớn. định mở một quán ăn nhỏ , từ từ dò đường ăn.”
Ta tính nhẩm sơ sơ các khoản cần thiết để mở quán nhỏ, lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng, còn đều trả cho bà.
“Chừng đó đủ?”
“Phu nhân, đủ ạ. Nếu nhờ Đại công tử cứu giúp, chắc sớm bỏ mạng nơi kỹ viện. Ta cứu Đại công tử là vì báo ân, để lấy ơn điều kiện đổi chác.”
“Đứa nhỏ ngoan, ngươi là chủ kiến, cứ theo ý ngươi. Ta với ngươi duyên, là nhận ngươi nghĩa nữ, chuyện gì, cứ đến tìm .”
Thẩm phu nhân nắm tay , ánh mắt tràn đầy thương yêu.
“Mẫu , chuyện nhận thì hãy để .” Thẩm Tùng Hàn khoác áo hồ cừu trắng mới tinh, chậm rãi bước tới
Ta vẫn canh cánh trong lòng việc nấu dược thiện cho . Trước đó còn hỏi đại phu trong phủ về bệnh trạng của , nhưng từ lúc về, luôn bận rộn bên ngoài, dịp chuyện.
“Nhẫn Đông, đừng hiểu lầm. Chuyện , sẽ tìm dịp rõ với nàng.”
“Đại công tử cần giải thích, đoán phần nào.” mỉm , trong lòng hiểu rõ. Dọc đường về, phần lớn thời gian luôn ưu tư, hiển nhiên tình hình thực sự của Thẩm gia yên như vẻ ngoài.
“Vậy , Nhẫn Đông, cứ xem nơi là nhà . Việc mở tiệm bàn bạc kỹ càng. Hàn nhi, con ở đây thì sắp xếp đưa Nhẫn Đông xem cửa tiệm .”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-canh-nhan-dong-mot-kiep-tuong-tu/chuong-4-dau-dam-vong-tuong.html.]
Sau khi Thẩm phu nhân , thấy Thẩm Tùng Hàn cũng định rời khỏi, vội gọi với theo:
“Đại công tử hôm nay ở nhà ?”
“Có, mời vài quản sự bàn việc.”
“Vậy chuẩn sẵn nguyên liệu, lát nữa nấu dược thiện đem đến cho .”
“Làm phiền nàng.”
Ta tiểu trù phòng bắt tay nấu canh hổ nhũ khuẩn dưỡng phổi.
Lúc mua nguyên liệu, nghĩ trong phủ còn hai đứa trẻ, mua thêm nguyên liệu, tranh thủ thời gian hầm canh bánh mè giòn và bánh hấp thủy tinh cho chúng ăn vặt.
09
Đang bận rộn, Thẩm Chiêu Chiêu xông bếp.
Nàng hai tay nhấc váy lên cao, như thể sợ dính chút dầu mỡ nào.
“Giang tỷ tỷ, mẫu lòng tìm mối cho tỷ, tỷ chẳng ưng ai hết? Chẳng lẽ… tỷ lấy đại ca ? Đại ca mà ai cũng dám mơ tưởng !”
Ta nhồi bột tiểu cô nương như gà chọi, trêu chọc nàng chút.
“Đại ca trai, kiếm tiền, đối xử tử tế… lấy là chuyện hợp lý ?” cố ý kéo dài giọng, chọc nàng đỏ bừng mặt.
“Tỷ… tỷ là con gái quê mùa, xứng với ! Đừng tưởng cứu là thể hóa gà thành phượng!”
“Ừ thì, gà thể thành phượng. gà… vẫn quyền mơ thành phượng chứ. Chuyện mơ mộng phạm luật triều đình nào ?”
“Cô cô cô…” nàng tức đến mức lắp.
“Lùi một chút , chuẩn chiên bánh . Cẩn thận dầu văng trúng váy của .”
Vừa thế, nàng lập tức nép cửa, nhưng vẫn thò đầu , nghiến răng:
“Tỷ thật sự định bám lấy đại ca đấy chứ?”
Ta tiếp tục chiên bánh, đáp, khiến Thẩm Chiêu Chiêu tức đến giậm chân.
Chiếc bánh đầu tiên chiên xong, vàng óng giòn tan, đợi nguội đưa cho nàng một đĩa.
“Nào, nếm thử xem.”
Nàng do dự một lúc, cuối cùng cưỡng nổi mùi thơm, bốc một miếng bỏ miệng.
“Cũng chẳng gì đặc biệt.” Thẩm Chiêu Chiêu lẩm bẩm.
“Ha ha, trêu thôi. Yên tâm, phận. Đại ca là trăng trời, là bùn đất, dám vọng tưởng?”
“Vậy tỷ còn nấu dược thiện cho ?”
“Ngày mua , từng hứa sẽ giúp điều dưỡng cơ thể, thể nuốt lời. Khi tìm cửa tiệm phù hợp, sẽ dạy đầu bếp cách thuốc thiện, dọn ngoài.”
Ta nàng, chân thành.
Nàng nhai bánh suy nghĩ, đó bước hẳn bếp.
“Giang tỷ tỷ, trách lầm tỷ . Nếu tỷ thật lòng ham giàu, chẳng lấy mỗi chút bạc của mẫu . Còn nữa, dối tỷ… bánh mè tỷ thật sự ngon lắm.”
“Vậy thì nhiều món cho ăn, ô mai, bánh bạch phục linh, kẹo râu rồng, hồ lô đường… đều .”
“Thật , tuyệt quá!” Thẩm Chiêu Chiêu mắt sáng rỡ, nhảy cẫng lên vì vui sướng.