Một Đời Bình An
Chương 2
6
Việc tang của Uy Viễn Hầu phủ diễn ra suốt ba ngày.
Sau khi mọi việc kết thúc, bà thông gia vô cùng cảm kích ta.
“Vân Nhi nói với ta, có một bà mẫu như bà là phúc khí của con bé.”
“Là ta có lỗi với nhà bà, không sinh được đứa con trai tốt.”
Ta lắc đầu: “Ta xấu hổ với Vân Nhi, về sau con bé chính là con gái của ta.”
Lời này xuất phát từ đáy lòng ta.
Đời trước, nhi tử và đứa bé chưa chào đời đều vì Trịnh Tuyên mà mất mạng, ta vô cùng áy náy với con bé.
“Vân Nhi sắp sinh rồi, nếu bà tiện, hãy đến đây ở luôn đi, có bà ở đây, Vân Nhi cũng yên tâm hơn.”
Nghe ta nói vậy, Thị Lang phu nhân lại một lần nữa cảm ơn.
Tiễn Thị Lang phu nhân đi, Thẩm Sơn đến bẩm báo.
Hắn là con trai của bà vú nuôi ta, nhiều năm nay vẫn luôn giúp ta xử lý các cửa hàng, thôn trang trong của hồi môn, làm việc cẩn thận, chu đáo.
“Cô nương, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, người đó là một thợ săn ở quê nhà bị gãy chân, vì không có tiền chữa bệnh nên đã nhiễm trùng mà qua đời.”
Thẩm Sơn nói về thi thể cháy đen trong Từ Đường: “Ta đã cho người xóa dấu vết.”
Ta yên tâm, nghịch tử không vì lợi ích bản thân mà hại người là tốt.
Nhưng nghĩ đến một trăm hai mươi mạng người trong Hầu phủ bị thiêu chết kiếp trước, ta lại hận đến tức ngực.
“Tên nghịch tử kia đâu? Có tin tức gì về nó không?” Tang lễ của nó rầm rang như vậy, ta không tin nó không nghe nói.
“Thế tử đã dẫn người đi Dương Châu.” Thẩm Sơn trả lời, sau đó khó hiểu hỏi ta.
“Cô nương nếu biết thế tử còn sống, sao lại làm tang lễ thật, lỡ như sau này…..” Thẩm Sơn do dự.
Ta biết hắn muốn nói gì.
“Nó muốn giả chết để đi, ta đây sẽ tùy ý nó, coi như ta chưa từng sinh đứa con trai này.” Ta cười nhạo.
“Nếu nó có cốt khí, tốt nhất cả đời ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng xuất hiện trở lại!”
Ta hiểu rõ con trai mình, không có Uy Viễn Hầu phủ, nó chẳng là gì cả.
Quả nhiên, không lâu sau, ta nhận được tin tức nó đã trở về kinh thành.
Đã trễ rồi!
7
Khi Cẩn Nhi ra đời, bầu trời rực rỡ sắc màu, như xua tan đi những đám mây đen bao phủ Hầu phủ bấy lâu nay.
Ta đặt tên cho thằng bé là Trịnh Cẩn, hy vọng thằng bé như ngọc quý với phẩm hạnh cao khiết, đừng giống phụ thân của nó.
Có Cẩn Nhi, cuộc sống của ta, bà bà và nhi tức trở nên thực sự vui vẻ.
Đặc biệt là nhìn Cẩn Nhi lớn lên từng ngày, có thể lạch bạch bước đi, nhoài người vào lòng ta, gọi ta là “Tổ mẫu”, ta cảm thấy cuộc sống có thêm nhiều hy vọng.
Đến khi Cẩn Nhi tròn một tuổi, ta mặc triều phục, vào cung bái kiến Thái Hậu, Hoàng Hậu để xin một chiếu chỉ phong thế tử cho Cẩn Nhi.
Vào ngày sinh nhật một tuổi của Cẩn Nhi, thánh chỉ phong Cẩn Nhi làm thế tử chính thức được ban xuống. Ta cung phụng thánh chỉ trong Từ Đường đã được tu sửa lại, sau đó vội vàng tiếp đón những vị khách đến tham dự.
Trong lúc chọn đồ vật để đoán tương lai, Cẩn Nhi cầm lấy một chiếc cung nhỏ.
Ta bế đứa trẻ lên, rồi vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Tốt! Giống tổ phụ của con! Sau này Cẩn Nhi của chúng ta sẽ trở thành một vị tướng quân tài ba, bảo vệ đất nước, làm một đại anh hùng!”
Cẩn Nhi cũng vui vẻ cười khanh khách. Lúc này, một tên gia đinh hoảng hốt chạy vào bẩm báo.
“Phu nhân, thế tử đã trở lại!”
“Thế tử không phải đang ở đây sao, ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Ta trách mắng hắn.
Tên gia đinh run rẩy, lắp bắp nói: “Là… thế tử trước đây, một năm trước… bị lửa thiêu chết…”
Mọi người trong sảnh đều ồ lên.
Ta ôm Cẩn Nhi, vừa dỗ dành bé vừa nói một cách thản nhiên: “Ngươi cũng nói thế tử trước đây đã bị lửa thiêu chết, ta còn tận mắt nhìn thấy hạ táng, chẳng lẽ còn giả được nữa ư?”
“Không biết từ đâu xuất hiện một kẻ lừa đảo, đuổi đi!”
Ta lạnh giọng nói: “Dám lừa đảo cả Uy Viễn Hầu phủ, không đi thì áp giải đi báo quan!”
Nghe ta nói lời lẽ chính nghĩa, mọi người đều phản ứng lại ồ lên tán thưởng.
“Đúng vậy, lúc đó chúng ta đều đến phúng viếng tang lễ.”
“Kẻ lừa đảo này thật là quá càn rỡ!”
“Hôm nay là ngày lành của tiểu thế tử, đừng để kẻ lừa đảo làm loạn.”
“Nói đúng, không thì báo quan đi.”
Nghe những lời bàn tán của mọi người, nụ cười trên môi ta càng sâu hơn.
Trịnh Tuyên, nếu ngươi đã chọn “chết”, thì Trịnh Tuyên không thể nào “sống” lại được.
8
Trời đã tối, khách khứa cũng lần lượt ra về.
Ta tiễn vài vị khách quý ra cửa, hàn huyên chào tạm biệt, thì một nam tử tiến đến, hai mắt rưng rưng: “Mẫu thân, đã lâu không gặp! Là con bất hiếu, hơn một năm qua khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Ta hoảng sợ, sau đó nhận ra, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.
“Mọi người trong kinh thành đều biết, một năm trước Từ Đường nhà ta bị cháy, nhi tử ta bất hạnh bị lửa thiêu chết, ngươi giả mạo con trai ta là có ý đồ gì?”
Ta lớn tiếng gọi quản gia: “Bắt hắn lại, báo quan! Nhất định phải báo quan!”
Nam tử như không thể tin nhìn ta, trên mặt hiện ra vẻ nôn nóng: “Mẫu thân, con là nhi tử của người đây, con là Trịnh Tuyên đây! Sao người không nhận ra con?”
Vừa nói hắn vừa kéo áo ra: “Lúc nhỏ con không nghe lời đi leo cây, không cẩn thận ngã gãy chân, người xem, sẹo trên đùi vẫn còn đây.”
Hắn chờ mong nhìn ta: “Mẫu thân, thật sự là con mà!”
Ta đương nhiên biết hắn là Trịnh Tuyên, là nhi tử của ta.
Hắn té gãy chân lúc mới bảy tuổi, bị máu trên đùi dọa khóc mãi, ban đêm sốt cao, ta túc trực bên hắn ba ngày ba đêm, chỉ sợ có điều gì bất trắc.
Khi hắn dưỡng thương, ta cũng ngày đêm bên cạnh, tỉ mỉ chăm sóc, sau đó xương cốt đã lành, nhưng vẫn để lại một vết sẹo dài.
Có điều: “Trước khi con ta hạ táng, Uy Viễn Hầu phủ đã nghiệm chứng, tuy rằng bị lửa thiêu đến… tuy nhiên không đến mức gãy chân, chẳng lẽ chúng ta còn có thể nhận sai sao?”
Nói rồi, nước mắt ta trào ra, bộ dạng như bị người chọc đến đau xót:
“Con trai ta gãy chân không phải là bí mật, ngươi và hắn lớn lên cũng có vài phần tương tự, nhưng lừa gạt một người mẹ mất con, quả thực là táng tận thiên lương!”
“Đúng vậy, chúng ta có quen biết với thế tử Uy Viễn Hầu trước đây, nhìn hắn tuấn tú hơn ngươi nhiều.”
“Đúng, ngươi ăn mặc thế này không gạt được ai đâu, người ta là mẫu thân còn có thể không nhận ra nhi tử của mình sao?”
“Kẻ lừa đảo này thật to gan!”
Lời ta và mọi người nói từng câu truyền vào tai Trịnh Tuyên, hắn nhất thời không biết phản bác, ngẩn ngơ nhìn ta.
Công tử do Uy Viễn Hầu phủ dùng phú quý nuôi dưỡng ra, so với nam tử ăn mặc bố y, khuôn mặt tang thương trước mắt này, không phải chỉ có vài phần giống nhau sao?
“Hôm nay là ngày sinh nhật một tuổi của tiểu thế tử nhà ta, coi như tích phúc cho tiểu thế tử, ta sẽ không báo quan, hôm nay tha cho ngươi một mạng.”
Ta nói.
“Quản gia, đóng cửa!”
9
Từ An đường
Bà bà hỏi ta: “Thật sự giống Tuyên Nhi lắm sao?”
“Có vài phần giống nhau.”
Ta an ủi bà bà: “Tuy nhiên khí chất tổng thể kém xa Tuyên Nhi, nhìn già hơn Tuyên Nhi vài tuổi.”
Theo Thẩm Sơn kể, Trịnh Tuyên và ả thanh lâu nữ tử ở Dương Châu ăn ngon uống tốt, du ngoạn mỗi ngày, sống vô cùng khoái hoạt.
Nhưng tiền bạc nhanh chóng tiêu tan, Trịnh Tuyên kiếm được việc chép sách, miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng hai người họ ăn xài hoang phí, tiền kiếm được từ việc chép sách không đủ chi tiêu, nên bọn họ nghĩ đến việc trở về nhà.
Khi bọn họ trở lại kinh thành không giống lúc đi Dương Châu, có thể thuê du thuyền sang trọng, giờ đây phải sống màn trời chiếu đất, chẳng phải đã trở nên thảm hại không ít sao?
“Là ta đã sai lầm.”
Bà bà lắc đầu: “Ta cũng đã nhìn qua khi Tuyên Nhi hạ táng.”
“Đúng vậy, mọi người đều đã nhìn qua.” Ta hạ thấp giọng.
Căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng.
Vừa bước ra khỏi Từ An đường, nhi tức, người nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng: “Mẫu thân, người đó chính là phu quân của con đúng chứ.”
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Nàng mỉa mai nói: “Con không đến mức nhận không ra phu quân của mình.”
Ta ngẩn người, sau đó hiểu ra.
Đúng vậy, Vân Nhi luôn thông minh.
“Vân Nhi, phu quân của con đã chết, con chỉ cần nhớ kỹ điều này là đủ rồi.”
Vân Nhi ngẩn ra nhìn ta.
Ta thở dài, nhìn nha hoàn đi theo sau, khẽ nói bên tai nàng:
“Hắn vì ả nữ tử kia, tình nguyện giả chết để thoát thân, lúc đó hắn có từng nghĩ đến chúng ta hay không? Có nghĩ đến đứa con chưa ra đời hay không? Cẩn Nhi cũng không thể có một phụ thân như vậy!”
Nhắc đến Cẩn Nhi, nhi tức như hạ quyết tâm: “Con đã hiểu.”
Chúng ta nhìn nhau cười.
Chắc chắn Trịnh Tuyên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, nhưng thì sao?
Ta muốn xem tiếp Trịnh Tuyên có thể làm gì.