Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Một Đời Bình Lặng - 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:13:47

"Nam Khanh, cưới em là phúc phận của ."

"Chờ bận xong, nhất định sẽ đưa em về nhà, uống rượu với cha."

Tựa lòng , n.g.ự.c nghẹn .

Muộn , tất cả đều muộn.

Lục Việt Xuyên còn gì đó, nhưng Từ Dao bước tới.

"Việt Xuyên, em thấy khỏe, về nhà ."

liếc sắc mặt hồng hào của cô , chủ động rời khỏi vòng tay của Lục Việt Xuyên.

Quả nhiên, cũng buông tay ngay lập tức, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Anh đưa Dao Dao về , gì để hẵng ."

Lục Việt Xuyên ôm lấy Từ Dao, cẩn thận như đang trân quý một báu vật.

cản, bình thản cúi xuống ôm thùng đồ lên, lúc ngang qua thùng rác thì ném hết đó.

Thứ Lục Việt Xuyên chạm , cần nữa.

4

Ngày cuối cùng ở đây, một bữa cơm thịnh soạn để chia tay bạn bè.

Hầu hết họ đều là bạn của Lục Việt Xuyên.

Bưng món ăn cuối cùng bàn, thấy tiếng đùa:

"Anh Lục, là uống với cô giáo Từ một ly giao bôi ?"

" đấy, uống một ly nào!"

Từ Dao bên cạnh Lục Việt Xuyên, mặt đỏ ửng.

"Đừng đùa nữa, vợ mà."

nhạo một tiếng:

"Bọn thì thôi, chứ chẳng lẽ còn rõ? Nếu năm đó do ép cưới, Lục đến mức chán nản xem mắt."

"Huống hồ, cô giáo Dư cũng mặt ở đây."

Tay bưng đĩa thức ăn nóng hổi mà cảm giác lạnh lẽo hơn cả băng giá.

Nhớ đây họ từng gọi là "chị dâu" với vẻ kính trọng, chỉ thấy ghê tởm.

Lục Việt Xuyên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, mặt tối sầm , định lên tiếng.

ho khẽ một tiếng, bước , đặt đĩa thức ăn xuống: "Mọi ăn cơm ."

nhạt, định xuống.

Lục Việt Xuyên đột nhiên nhíu mày: "Sao món Dao Dao thích ăn?"

Từ Dao vội xua tay, dịu dàng : "Không , em ăn rau xanh là ."

"Chị Dư chắc cũng cố ý ."

, nhưng mắt cô đỏ hoe.

Lục Việt Xuyên dậy, nét mặt khó chịu rõ rệt: "Anh đưa em đến nhà ăn quốc doanh nhé."

"Khoan ." đột nhiên cất lời, cầm ly rượu bàn tự rót cho một ly.

Lục Việt Xuyên sững .

Kết hôn năm năm, từng uống rượu mặt .

"Từ Dao, ly kính cô."

Rượu trôi xuống cổ họng, cay đến mức ho sặc sụa.

Thấy , Lục Việt Xuyên nhíu mày, định vỗ lưng .

theo phản xạ né tránh, che khóe mắt ửng hồng.

Tay khựng giữa trung, sắc mặt trầm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-doi-binh-lang/3.html.]

"Dư Nam Khanh, em đúng là điều."

Nói xong, bỏ cùng Từ Dao.

Những còn , cũng lượt rời .

trong sân, một ăn hết bữa cơm .

5

Còn bốn tiếng nữa tàu chạy.

hái hết rau trong vườn, đem tặng hàng xóm hai bên.

Ba tiếng nữa.

Dọn dẹp xong bát đũa, đặt đơn ly hôn cùng lọ kem tuyết hoa qua sử dụng lên bàn.

Hai tiếng nữa.

Xách hành lý lên, leo lên chiếc xe tải quân đội.

Tài xế trẻ tuổi hỏi : "Cô giáo Dư về quê ? Lần sẽ ở bao lâu?"

đưa cho vài viên kẹo, đáp: "Không nữa, lẽ là cả đời."

Anh cứ tưởng đùa, vui vẻ nhận lấy kẹo: "Vậy khi cô , cứ bảo Lục với , đến đón."

khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Sẽ .

6

Tám giờ tối.

Lục Việt Xuyên cùng Từ Dao và nhóm bạn trở về.

Bọn họ rôm rả, tay xách những hộp cơm đóng gói.

"Cô giáo Dư, chúng về !"

Một bước , thấy trong nhà tối om liền mò bật đèn.

"Cô ngoài ?"

Anh gãi đầu, đặt hộp cơm lên bàn.

Thấy lá thư đặt ngay ngắn bàn, sững , vô thức lên tiếng: "Việt Xuyên, cô giáo Dư để thư cho ... là đơn ly hôn..."

Lục Việt Xuyên đỡ Từ Dao phía , rõ.

"Cậu gì?"

Người đàn ông há miệng, nhưng đủ dũng khí để lặp .

Phải mất một lúc lâu, mới lắp bắp :

"Anh... Lục, bàn lá đơn ly hôn mà chị dâu để cho ..."

Lần , .

Bàn tay đang đỡ lấy Từ Dao của Lục Việt Xuyên lập tức buông thõng xuống, khiến cô vững mà trẹo chân.

"A... Việt Xuyên."

Giọng cô mềm mại, nhưng đàn ông đầu .

Lục Việt Xuyên đẩy những đang chật ních trong phòng , túm lấy cổ áo lên tiếng.

"Cậu gì? Nói nữa!"

Sắc mặt tối sầm, khí thế bức lan tỏa.

Những xung quanh sững , ai dám lên tiếng.

Họ nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "Chị... chị dâu để thư cho , ở bàn ."

Lục Việt Xuyên đẩy , bàn tay run rẩy cầm lấy lá thư bàn.

Dòng chữ đầu tiên đập mắt :

Đơn xin chấm dứt quan hệ hôn nhân.

Người nộp đơn: Lục Việt Xuyên, Dư Nam Khanh.

Loading...