Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Một Đời Bình Lặng - 5

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:13:50

Có lẽ thấy cuộc đối thoại của hai , chị Chu, giờ luôn hiền hòa, cũng trầm mặt xuống.

"Lục Việt Xuyên, những chuyện thể tự lừa dối , nhưng đừng xem khác như kẻ mù."

Lời chút khách sáo, khiến Lục Việt Xuyên dần nhận gì đó .

"Chị dâu, ý chị là gì?"

Chị Chu đặt đồ trong tay xuống, xuống bên cạnh chính ủy.

" hỏi , đồng chí Từ Dao về đây một tháng nay, ở nhà với cô giáo Dư mấy ngày?"

Lục Việt Xuyên nhớ , cau mày đáp:

"Đồng chí Từ Dao ly hôn, thấy cô là phụ nữ một một , cần chăm sóc, nên mới dành chút thời gian bên cạnh."

Chị Chu hừ lạnh một tiếng: "Cô ? Nhất định là một đàn ông vợ như chăm sóc?"

Sắc mặt Lục Việt Xuyên trở nên khó coi.

"Còn nữa, đây cô giáo Dư về quê, cùng cô ?"

Nói đến đây, chị Chu tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hận đến nghiến răng.

Lục Việt Xuyên vô thức cau mày, hiểu chị Chu giận đến :

"Nam Khanh về quê chuyện đột xuất, đúng lúc việc bận, nên thể cùng."

" hứa với cô , đợi xong việc sẽ về cùng cô ."

Sắc mặt chị Chu dịu đôi chút:

"Vậy mấy ngày đó bận gì? Đã giải thích rõ với cô giáo Dư ?"

Lục Việt Xuyên gật đầu:

"Đồng chí Từ Dao bệnh, nhập viện, chăm sóc cô mấy ngày."

"Chuyện cũng với Nam Khanh ."

"Cậu!"

Chị Chu bật dậy, nhịn nữa, giơ tay chỉ đầu Lục Việt Xuyên, giận đến run .

"Bây giờ hiểu tại cô giáo Dư thà giấu cũng rời ."

"Lục Việt Xuyên, nếu sớm như , đây tuyệt đối sẽ tác hợp với cô giáo Dư!"

"Hừ!"

Lãnh đạo cũng đen mặt, như thể đang cố kìm nén cơn giận.

Nhìn sắc mặt hai , lòng Lục Việt Xuyên lạnh toát.

Chắc chắn chuyện gì đó nghiêm trọng mà hề .

Cảm giác bất an đột ngột tràn ngập trong tâm trí.

"Lãnh đạo, chị dâu Chu, rốt cuộc xảy chuyện gì?"

Anh siết chặt lá đơn ly hôn trong tay, sốt ruột hỏi.

Chị Chu thở dài bất lực, trong mắt cũng ánh lên tia nước.

"Cậu tại cô giáo Dư vội vã về quê ?"

Lục Việt Xuyên giật , nhanh chóng nghĩ đến một khả năng.

"Chẳng lẽ... nhà cô chuyện?"

Chị Chu gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt.

"Cha của cô giáo Dư... qua đời ."

"Cô về là để chịu tang."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-doi-binh-lang/5.html.]

Nói đến đây, cảm xúc của chị Chu bỗng trở nên kích động.

"Lục Việt Xuyên, đó là cha của cô giáo Dư, cũng chính là cha vợ của đấy!"

"Vậy mà vì một phụ nữ khác, ngay cả tang lễ của cha vợ cũng đến dự! Cậu còn đáng mặt đàn ông !"

"Rầm!"

Lục Việt Xuyên va đầu gối bàn .

Anh mở miệng, sắc mặt tái nhợt.

"Gì cơ? ... tại ai với ?"

Anh nhớ khoảnh khắc cô đỏ mắt cầu xin về quê cùng , nhớ gương mặt hốc hác, tiều tụy của cô khi trở về.

Càng nhớ đến lúc uống rượu cùng cha vợ, lồng n.g.ự.c nhói lên một cơn đau.

Thảo nào, thảo nào cô tuyệt tình như .

Hóa là như thế, thì .

Lục Việt Xuyên ôm mặt, cơ thể run rẩy, hối hận và đau khổ khiến gần như sụp đổ.

Chị Chu lạnh một tiếng, giọng mỉa mai:

"Lục Việt Xuyên, đừng giả bộ nữa. Rõ ràng với chuyện ."

"Cái gì?"

Lục Việt Xuyên ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tơ máu.

Chị Chu sững sờ một chút, vẻ chế giễu trong mắt cũng tan ít.

"Cậu thật sự ?"

" rõ ràng nhờ báo cho mà."

Ánh mắt Lục Việt Xuyên híp , sự lạnh lùng hiện rõ:

"Ai?"

"Chị nhờ ai báo cho ?"

Lãnh đạo cũng sang vợ .

Sắc mặt chị Chu đổi, kéo từ lầu xuống một đứa trẻ con trần truồng.

"Vương Minh Lượng! Mấy ngày cô giáo Dư gọi điện báo cha cô mất, bảo Lục Việt Xuyên mau chóng về quê."

"Mẹ , nhờ con báo , con ?"

Bé Vương Minh Lượng bảy tuổi kéo xuống từ giường, đang định , thấy giận dữ như thì lập tức câm nín.

Xoa xoa đầu, :

"Con ."

"Con tới văn phòng của chú Lục , họ chú tới bệnh viện thăm cô giáo Từ, nên con tới bệnh viện."

Lãnh đạo nhíu mày:

"Tiểu Lượng, con tìm thấy chú Lục ?"

Vương Minh Lượng lắc đầu:

"Con chỉ gặp cô giáo Từ."

"Cô Từ chú Lục mua cơm , hỏi con tìm chú chuyện gì, con liền kể cho cô ."

Trong lòng Lục Việt Xuyên trầm xuống, sắc mặt âm u đến mức thể nhỏ nước.

"Sau đó thì ?"

Vương Minh Lượng dọa sợ, trốn lưng chị Chu, lắp bắp :

"Sau đó cô giáo Từ bảo con về nhà ăn cơm , cô sẽ chuyển lời giúp."

Loading...