Một Lần Bất Trung, Trăm Lần Bất Cần
Chương 1
1
Vừa bước ra khỏi cổng sân bay, mẹ chồng tôi gọi điện: “Doãn Nguyệt, video cô gửi vào nhóm là sao vậy?”
“Còn không nhanh thu hồi, cô không biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài sao?”
Tôi mím môi: “Mẹ, mẹ nói sai rồi, đây là chuyện xấu của Đinh Chí Viễn, liên quan gì đến con?”
Sau khi tắt điện thoại, tôi không để ý đến điện thoại đang rung.
Tôi bình tĩnh trở về nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.
Một chiếc vali 22 inch có thể chứa hết tất cả dấu vết ba năm hôn nhân của tôi.
Ngoài những đồ dùng sinh hoạt và quần áo ra, chỉ còn một con mèo Mập là của tôi.
Nó đứng bên chân tôi, vừa cọ vừa kêu meo meo.
Ánh mắt đầy tình cảm dành cho chủ nhân.
Rõ ràng tôi chỉ cho nó một ngôi nhà và không gian sinh sống thôi mà nó đã đối với tôi hết lòng.
Tôi tìm chiếc túi đựng mèo, đặt nó vào bên trong, đây là mèo của tôi, tôi phải mang đi.
Một lát sau, tiếng động vang lên ở cửa.
“Em muốn đi đâu?”
Nghe thấy, tôi quay lại, Đinh Chí Viễn thở gấp đứng ở cửa, mái tóc luôn gọn gàng vì chạy vội mà rối tung, rủ xuống trán.
Giọng anh ta trầm thấp, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn.
Anh ta luôn như vậy, giọng điệu đối với tôi luôn là chất vấn và thiếu kiên nhẫn.
Khi vui thì trêu đùa, khi không vui thì bỏ mặc.
Bạo lực lạnh lùng như vậy tôi đã chịu đựng suốt ba năm.
“Như anh thấy đó, dù sao anh cũng có chút mắt nhìn phải không?” Tôi nhún vai, cố ý nói nhẹ nhàng.
Nỗi đau chua xót trong lòng dâng lên cổ họng, tôi cố nuốt nó xuống.
Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta lần nữa.
Vốn dĩ địa vị xã hội đã không được bình đẳng giữa hai gia đình đã khiến tôi trở nên thấp kém hơn một bậc.
Mỗi lần cãi nhau, ngôi nhà này không cách nào mang lại chút cảm giác an toàn nào cho tôi.
Hôn nhân không mang lại sự hỗ trợ lẫn nhau và tình cảm sâu đậm.
Mà là ghét nhau như chó với mèo và cãi vã chán ghét.
Tôi cúi đầu thu dọn hành lý, anh ta đi tới giữ chặt tôi, tôi gạt tay anh ta ra, trong mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Bàn tay đã từng mang lại sự ấm áp cho tôi, hiện tại nó chỉ khiến tôi buồn nôn.
Ai bảo tôi mắt tốt quá, nhìn rõ anh ta dùng cái tay kia ôm eo người khác.
“Anh không thấy ghê tởm sao?”
Anh ta luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ trên mặt hiếm khi xuất hiện chút hoảng loạn: “Doãn Nguyệt, em nghe anh nói…”
Tôi đặt đồ xuống, ngẩng lên nhìn anh ta: “Được, anh nói đi.”
Anh ta thấy tôi còn chịu nghe anh ta giải thích, trong mắt lóe lên tia hy vọng: “Anh không cố ý hẹn gặp cô ấy, chỉ là hôm nay cô ấy đi bàn chuyện làm ăn bị ép uống rượu, cô ấy uống hơi nhiều, anh tình cờ gặp được cô ấy nên mới…”
“Tình cờ gặp ở buổi họp lớp tại KTV, tình cờ cô ta bị ép uống rượu, tình cờ bị người khác chụp được?”
Tôi ngắt lời anh ta, giơ điện thoại lên trước mặt anh ta.
Trong ảnh, chồng tôi không thể kiềm chế đặt tay lên eo bạn gái cũ.
“Xin lỗi, tôi không thấy chút ngượng ngùng nào trong bức ảnh này.”
Anh ta bình thường bình tĩnh, giờ đây lại nôn nóng: “Nguyệt Nguyệt, anh và cô ấy thật sự không có gì, anh không biết cô ấy cũng ở đó, cũng không có số điện thoại của cô ấy, sao em cứ phải làm quá lên thế?”
“Vả lại, mỗi ngày anh đều về nhà đúng giờ, không bao giờ la cà bên ngoài.”
“Anh và cô ấy không có khả năng nào, em biết mà, còn về bức ảnh, chỉ là cô ấy uống nhiều không đứng vững nên anh mới đỡ cô ấy.”
Nghe xong lời giải thích của anh ta, cuối cùng tôi cũng bộc phát cơn giận kìm nén cả một đêm: “Vậy sao? Vậy cô ta cũng ép anh hôn cô ta sao?”
Mặt anh ta cuối cùng cũng hiện ra vẻ thường thấy khi đối diện tôi: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không phải cố ý, chỉ vì cô ấy say rượu nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi, sao em cứ cắn mãi không buông thế?”
“Chẳng lẽ em định ly hôn chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này?”
Nói đến câu cuối, anh ta đã trở nên lý lẽ vững vàng, như thể thật sự là tôi không hiểu chuyện, mới gây ra mọi việc trước mắt.
Tôi như nhận ra anh ta lại lần nữa: “Anh thật sự là rác rưởi.”
2
Mặc kệ anh ta ngăn cản, tôi vẫn mang hành lý xuống lầu, con mèo của tôi ở trên lưng tôi không kêu một tiếng.
Bình thường đưa nó đi tiêm vắc xin phòng bệnh, nó kêu thảm thiết như muốn đứt gan đứt ruột.
Lần này như cảm nhận được cảm xúc của tôi, lại ngoan ngoãn bất ngờ.
Đinh Chí Viễn đuổi theo, nắm chặt vali của tôi: “Doãn Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa được không?”
Tôi quay lại, chưa kịp nói gì thì thấy một người bước xuống từ trong xe trước nhà tôi cách đó không xa.
Cô ta bước tới, giọng điệu nhẹ nhàng đầy bao dung, như coi tôi như đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Đây là Doãn Nguyệt phải không, cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi và Chí Viễn thật sự không có gì, hôm nay hoàn toàn là tình cờ thôi.”
Cô ta dùng tay vuốt sợi tóc bị gió đêm thổi loạn, Đinh Chí Viễn thấy vậy lập tức cởi áo vest phủ lên người cô ta.
Cái cách bảo vệ ấy, tôi lần đầu tiên thấy.
Hóa ra anh ta không phải thẳng nam, mà là chưa từng để tâm đến tôi.
*Thẳng nam là kiểu người đàn ông phong kiến bảo thủ trong tư tưởng, và cũng chỉ một loại đàn ông không tinh tế và nhạy cảm khi tiếp xúc với phụ nữ.
“Hôm nay tôi thật sự uống quá nhiều, tình cờ gặp được Chí Viễn, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, xin lỗi nhé.”
Một câu xin lỗi nhẹ nhàng thốt ra khỏi miệng, cô ta ngẩng cao đầu, tôi có thể thấy sự thách thức trong mắt cô ta.
Tôi và Đinh Chí Viễn vốn học cùng trường cấp ba.
Tưởng rằng hai người không liên quan gì sau khi ra xã hội, mới dần dần quen thân với nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm ở một công ty tân truyền thông nhỏ.
Còn anh ta là đối tác của chúng tôi, trong một lần chỉnh sửa kế hoạch, mới quen biết nhau lẫn nhau.
Khi đó, anh ta đã coi như thành công và có danh tiếng, là người mới nổi trong ngành, còn tôi chỉ là nhân viên nhỏ ở một công ty không đáng để nhắc đến.
Bởi vì được hợp tác nhiều lần nên dần trở nên thân thiết.
Cho đến một lần tôi bắt gặp anh ta bị đau dạ dày, mặt anh ta tái nhợt vì đau, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ khuôn mặt trắng bệch.
Tôi gọi xe cứu thương đưa anh ta đến bệnh viện, còn mang cháo cho anh ta.
Sau khi anh ta khỏi bệnh, liền mời tôi ăn cơm, tôi không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Sau đó ở bên nhau, cũng là chuyện đương nhiên.
Trong một năm yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau.
Sống chung với nhau cũng hợp ý đến bất ngờ, cho nên một năm sau, hai người chúng tôi kết hôn.
Tôi bất chấp sự lạnh nhạt của mẹ anh ta, cũng như khoảng cách gia đình, không chút do dự bước vào giấc mộng đẹp này.
Cuộc sống sau hôn nhân cũng rất tự nhiên, anh ta rất bận, nhưng không bao giờ la cà bên ngoài, mỗi lần đi liên hoan cũng đều báo trước cho tôi.
Mỗi dịp kỷ niệm, anh ta đều tặng tôi một bó hoa sơn trà trắng, tôi có thể cảm nhận được sự chu đáo của anh ta.
Khi đó, tôi thật sự cho rằng bản thân rất hạnh phúc.
Cho đến vài tháng trước, anh ta dẫn tôi và nhóm bạn thân của anh ta đi ăn tối.
“Ê ê ê, Tống Dung Dung đã trở về, các người có biết không?”
“Thật sao? Về lúc nào vậy? Không phải cô ấy định cư ở nước ngoài sao?”
“Tôi nghe nói cô ấy đã ly hôn, lần này trở về sẽ không đi nữa.”
“Ồ? Có phải là vì anh Đinh của chúng ta không?” Nói xong, người đó còn làm mặt quỷ nhìn về phía chồng tôi.
Dáng vẻ khinh thường này làm tôi vô cùng khó chịu.
Người bên cạnh thấy tôi nhíu mày, vội vàng phàn nàn người kia.
Tôi nhìn Đinh Chí Viễn, mặt anh ta vô cảm, thậm chí còn nhẹ giọng la người bạn thân của anh ta: “Đừng nói bậy, Nguyệt Nguyệt còn đang ở đây đấy.”
Tôi tạm thời cảm thấy yên tâm, dù sao tôi tin tưởng vào phẩm chất của anh ta.
Nhưng bữa cơm này, anh ta đã thất thần vô cùng rõ ràng.
Anh ta cúi đầu bấm điện thoại, nhưng rõ ràng trong điện thoại không có bất cứ tin nhắn gì.
Thái độ hoàn toàn khác trước đây.
Trong phút chốc, lòng tôi chợt lạnh đi.
Về đến nhà, tôi thử dò hỏi anh ta: “Tống Dung Dung là ai?”
Anh ta ôm bả vai tôi, giọng điệu bâng quơ: “Là bạn gái cũ lúc anh mới vào đại học, sau đó cảm thấy không hợp nhau nên đã chia tay, sau này cô ấy ra nước ngoài, còn kết hôn, hai chúng ta đã không còn liên lạc từ lâu.”
Tôi nhìn dáng vẻ thờ ở của anh ta, lựa chọn tin tưởng anh ta.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, rõ ràng từ lúc anh ta nghen tin Tống Dung Dung trở về liền bắt đầu thất thần.
Khi đó, tôi lại chẳng hề để ý.