Một Lần Lỡ Bước, Mất Nhau Cả Đời - Chương 6: Khởi đầu mới (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:35:43
16
Trong công ty bắt đầu lời tiếng , đều Thẩm Thanh Đại dục vọng kiểm soát đáng sợ.
Mỗi nhân viên nữ từng chuyện với Tạ Tuân đều trở thành đối tượng giám sát của cô .
Các đồng nghiệp nữ than trời trách đất.
Còn phân biệt công tư rõ ràng, dù tình cảm cá nhân thế nào, công việc vẫn giao tiếp bình thường với Tạ Tuân.
Tạ Tuân thì khác.
Anh ngoài lạnh, trong nóng. Có vẻ dứt khoát nhưng thực do dự, đặc biệt trong chuyện tình cảm.
Mỗi xử lý công việc, khi ngẩng đầu lên đều thấy Tạ Tuân đang thất thần. Có , đuôi mắt còn đỏ.
Về , cũng phí công nữa, trực tiếp để thư ký Trần liên hệ với thư ký nam mới của .
Thẩm Thanh Đại vẫn coi là tình địch.
thì chẳng quan tâm, mấy trò mèo nhỏ chỉ dùng với đàn ông, vô dụng với .
Một hôm, lúc tan , gặp Tạ Tuân và Thẩm Thanh Đại ngay cổng công ty.
Tạ Tuân chằm chằm rời mắt, đến khi Thẩm Thanh Đại bất mãn kéo áo , mới miễn cưỡng dời mắt .
Tài xế mới của , Tiểu Lâm, trẻ trai, chu đáo mở cửa xe cho .
Chuẩn lên xe, lưng bỗng vang lên giọng chất vấn của Tạ Tuân:
"Hắn là ai?"
chẳng định quan tâm.
Thẩm Thanh Đại lập tức châm chọc:
"Còn hỏi gì nữa, rõ ràng là bạn trai mới của cô Châu . Chỉ là trẻ quá, cô Châu chịu nổi nữa?"
xoay , giễu cợt:
"Người chuyên dựa xác thượng vị như cô, đàn ông chỉ nghĩ mỗi chuyện đó thôi nhỉ?"
Mặt cô đỏ bừng:
"Cô dám cô với tên tài xế gì ?"
lạnh:
" yêu ai, quen ai là quyền tự do của . Độc lập của phụ nữ là về tinh thần, liên quan tình trạng yêu đương độc . Quan trọng là tâm hồn phụ thuộc ai, chứ sống cô đơn tới già."
Thẩm Thanh Đại tức giận, thêm:
"Còn cô, chỉ sắc mặt đàn ông, dùng cơ thể và cảm xúc để trói buộc . Nếu một ngày đổi ý, cô chẳng còn gì cả."
Nói xong, lên xe:
"Tiểu Lâm, về nhà."
Xe rời , qua cửa kính, thấy sắc mặt âm trầm của Thẩm Thanh Đại, và Tạ Tuân đó, ánh mắt lặng lẽ theo mãi tới khi chiếc xe khuất dạng.
Lúc đó, mới thu tầm mắt, sang Thẩm Thanh Đại, giọng khó chịu:
"Còn ?"
"Cô đủ mất mặt ?"
17
Trong văn phòng của Tạ Tuân thường xuyên truyền tiếng tranh cãi.
Thông thường là tiếng Thẩm Thanh Đại đang gào thét khàn giọng. Cô ly dị, mang theo con nhỏ, nguồn thu nhập, càng năng lực kiếm tiền. Thứ duy nhất cô thể dựa chính là Tạ Tuân.
Còn Tạ Tuân ít khi lên tiếng.
Anh giỏi chiến tranh lạnh.
Thỉnh thoảng vài đồng nghiệp tò mò, giả vờ vô tình ngang qua cửa văn phòng, đôi khi sẽ thấy khi Thẩm Thanh Đại dịu xuống, Tạ Tuân lạnh nhạt một câu đầy mỉa mai, lập tức đẩy khí mới dịu bớt lên cao trào.
Đồng nghiệp trong công ty thường xuyên bàn tán:
"Một đang yên lành, ép thành một bà điên. Cứ thế mãi, sợ rằng tinh thần cô sẽ trở nên bất thường mất."
"Làm kẻ thứ ba thì lòng lúc nào cũng bất an, cô rõ cướp Tạ tổng, suốt ngày đề phòng hết đến , chỉ sợ cướp ."
"Nói thật, Châu tổng là thế nào chứ, xinh năng lực, khi xưa còn thật lòng với Tạ tổng, tiếc là quý trọng."
điều khiến Thẩm Thanh Đại thể chịu nổi nhất, chính là khi đồng nghiệp bàn luận về và Tạ Tuân:
" thấy Châu tổng còn tình cảm với Tạ tổng nữa, ánh mắt cũng lạnh lùng, mà là kiểu thèm để ý."
"Còn Tạ tổng thì ngược , mỗi ngày uống cà phê đều cố tình vòng qua cửa văn phòng Châu tổng để một cái."
"Mấy thấy ánh mắt Tạ tổng cô ... Haizz, chắc là hối hận đến ruột gan xanh cả ."
"Đáng đời! Loại đàn ông đều như thế, mất mới quý trọng"
"Cược nhé, đoán tới hai tháng, Tạ tổng sẽ chịu nổi mà cầu xin tái hôn."
"Nực , tái hôn thì Châu tổng sẽ đồng ý chắc? Người giàu quyền lực còn độc , mỗi ngày còn trai trẻ lái xe đưa đón, điên mới ."
Tiếng bàn tán ngày càng nhiều hơn.
Và Thẩm Thanh Đại cũng ngày càng mất bình tĩnh.
18
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đại cảnh sát bắt .
Lý do bắt là vì cô ăn cắp tài liệu mật của công ty, định ôm tiền bỏ trốn.
Phải .
Chính Tạ Tuân cho cô mật mã két sắt, mà Thẩm Thanh Đại lợi dụng một đêm khuya lén trộm hồ sơ quan trọng trong văn phòng , mang theo con gái định cuỗm tiền bỏ chạy.
Chỉ tiếc rằng, cô và thư ký Trần phát hiện, chặn đường từ sớm.
Thực , sớm nhận động cơ bất thường của cô . Thư ký Trần tính tình cẩn thận, luôn chú ý động thái bên đó, khi nhận thấy điều bất thường liền lập tức báo cho .
Ngày cô cố tình cắt camera hành lang, , cô sắp hành động .
Lúc đưa lên xe cảnh sát, Thẩm Thanh Đại vẫn hung tợn trừng mắt : "Châu Trăn, cô thiết kế thứ từ lâu đúng ?"
" hiểu , những lời đồn trong công ty cũng là do cô sắp xếp đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-lan-lo-buoc-mat-nhau-ca-doi/chuong-6-khoi-dau-moi-het.html.]
Cô đầy căm hận, hét lên: "Cô chỉ thấy và A Tuân hạnh phúc! Cô hận vì cướp khỏi cô!"
nhịn nổi khẽ.
Rõ ràng là bỏ Tạ Tuân.
Vậy mà cô còn nâng cao giá trị bản , dùng đến chữ "cướp".
Thẩm Thanh Đại vẫn còn đang gào thét.
một bên, lạnh lùng lên tiếng:
"Ngu ngốc."
Cuối cùng,
Thẩm Thanh Đại kết án bảy năm tù giam vì tội xâm phạm bí mật thương mại.
Mà hội đồng quản trị do dẫn đầu cũng bỏ phiếu quyết định miễn nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị của Tạ Tuân, đồng thời loại bỏ tư cách tham gia các quyết sách công ty của .
Trước buổi họp.
Tạ Tuân từng đến cầu xin .
Anh khoác chiếc vest cũ của năm xưa, như nhắc nhớ chút ân tình cũ. Giọng trầm khàn, cố gắng dùng giọng điệu cầu khẩn với :
"Dù chúng cũng từng là vợ chồng, em thể... đừng ép quá đáng thế ?"
"Anh thực sự từng yêu em, cũng thật lòng bên em cả đời."
"Sau khi ly hôn, luôn hối hận, những ngày sống ..."
"Dừng ."
đủ kiên nhẫn tiếp nữa.
"Tạ Tuân, đừng lấy tình cảm ép . Hơn nữa—"
"Giữa chúng từ lâu còn bất kỳ tình cảm nào."
cúi đầu đồng hồ cổ tay, bình thản : "Cuộc họp còn năm phút nữa, đừng tới muộn."
bước đến phòng họp.
Tiếng giày cao gót thanh thoát vang lên, ngăn cách và Tạ Tuân thành hai thế giới.
Một đang dần tìm bản .
Một từng bước đánh mất chính .
19
Khi Tạ Tuân rời khỏi công ty, trông vô cùng chật vật.
Người đàn ông từng dìu dắt, phong độ ngời ngời ngày nào, bây giờ suy sụp, bóng lưng tiêu điều cô quạnh.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Lúc mới nhận :
Hóa , một thành công thất bại thật sự đều hiện rõ bóng lưng.
Anh ngang qua cửa phòng việc của , bước chân khựng trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn dừng chân.
Chỉ khẽ khàng :
"Châu Trăn, hối hận."
"Nếu thể từ đầu, ..."
Giọng run run, cố gắng gượng , "Thôi bỏ , đời gì chuyện nếu như..."
Khi đến cửa công ty.
Một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên lao tới. Manh Manh quần áo nhếch nhác, tóc buộc lỏng lẻo, nhào Tạ Tuân, đánh :
"Trả cho cháu, trả cho cháu!"
"Mẹ cháu ? Người bảo cháu còn gặp nữa, họ đang lừa cháu ?"
Tạ Tuân lạnh lùng đứa trẻ một lúc lâu.
Sau đó, dửng dưng đẩy cô bé : "Họ lừa cháu ."
Manh Manh ngẩn hai giây bật dữ dội hơn.
"Vậy con đây? Ai nấu cơm cho con, ai mua đồ chơi, mua váy cho con đây?"
Cô bé vì mất .
Mà là vì ai chăm sóc cô bé nữa.
Khóc chán , thấy Tạ Tuân ý quan tâm, Manh Manh cố nén , kéo tay lấy lòng: "Bố, bố sẽ bỏ mặc Manh Manh đúng ?"
Tạ Tuân từ từ đẩy tay cô bé .
Chẳng rõ là đang trách cô bé là trách chính bản .
"Chú bố cháu."
"Sẽ của viện phúc lợi đến đón cháu ."
Nói xong, Tạ Tuân mở cửa xe bước lên.
Từ đầu đến cuối, hề cô bé từng cưỡi vai gọi bố đầy thiết.
Thư ký Trần bên cửa sổ xem náo nhiệt, đầu cảm thán:
"Chị Châu, đây coi như bản hiện thực của tiểu thuyết ngược tra nam, tra nữ nhỉ?"
Cô lắc đầu, thở dài:
"Dù em xem ."
"Chị , em tin rằng cuộc sống của chị chắc chắn sẽ ngày càng hơn."
"Ừ, chúng đều sẽ như ."
mỉm nhẹ nhàng, đưa ánh mắt ngoài cửa sổ.
Xuân về, vạn vật đua khoe sắc.
Tất cả, đều là khởi đầu mới.
(Hết văn)