MỘT MÌNH CHĂM SÓC MẸ BỊ LIỆT, CUỐI CÙNG MẸ CŨNG BIẾT THƯƠNG TÔI - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:50
bồn chồn để mặc bà .
Ơ? hoa mắt ? Hình như bà thì ?
Bà vuốt tóc , như thể đang lẩm bẩm một .
“Tốt quá, Tiểu Tiểu tóc bạc.”
Ờ, mới mười tám tuổi, đại học, tất nhiên là tóc bạc .
Bà sờ tay :
“Tay cũng còn mềm, vết chai.”
Ờm... thật thì chỉ rửa bát mỗi ngày thôi, cũng đến mức tay đầy vết chai mà.
Bà vuốt lưng :
“Lưng cũng còng, còn thẳng tắp.”
nhíu mày, bà lão, mà còng lưng ?
cuối cùng nhịn nổi nữa.
“Mẹ, thế?”
Mẹ lau nước mắt, gượng .
“Mẹ . Vừa ngủ trưa dậy thằng em mày gào thét. Thằng nhóc với bố mày nuông chiều hư quá ! Con yên tâm, nó tuyệt đối dám giành đồ của con nữa . Nó mà còn dám như hôm nay, xem đánh c.h.ế.t nó !”
Nói đến đoạn cuối, cố tình to hơn về phía phòng của Lâm Bân Bân.
“Rầm!”
Hình như trong phòng Lâm Bân Bân thứ gì đó ném vỡ.
—------------------
Mẹ sang với , dịu dàng :
“Tiểu Tiểu, lát nữa cho con mười nghìn tệ, con thích cái điện thoại nào thì mua cái đó.”
Nói xong, bà vỗ vỗ tay , bếp cầm lấy cây cán bột, thẳng phòng Lâm Bân Bân.
“Mày đập phá cho ai xem đấy hả?!”
“Mẹ! Mẹ đánh con nữa ?!”
“Đánh mày đấy! Sau còn dám đối xử với chị mày như , còn đánh tiếp!”
“A! A!”
Trong tiếng hét thảm thiết của Lâm Bân Bân, ngơ ngác véo mạnh đùi .
Rát thật.
Sau khi dạy dỗ xong Lâm Bân Bân, bà thật sự chuyển cho mười nghìn tệ. dám tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-minh-cham-soc-me-bi-liet-cuoi-cung-me-cung-biet-thuong-toi/2.html.]
sợ sáng mai tỉnh dậy, thứ về như cũ.
Trước bữa tối, đặc biệt đến hỏi ăn gì, bà áy náy :
“Tiểu Tiểu, đây là sai, quan tâm đến con. Con thích ăn gì sẽ nấu cho con.”
Từ khi ký ức, thì phép kén ăn, lãng phí, đòi hỏi cái cái . Lâm Bân Bân thì . Nó thích ăn gì, bố sẽ để ăn. Nó ăn hết, bố sẽ đẩy phần còn cho . Nó ăn gì, sẽ lập tức nấu cho nó, hoặc bố sẽ ngoài mua cho nó.
thích ăn gì, thích ăn gì, chẳng ai để ý, cũng chẳng ai .
“Ờ... cũng , nấu gì con cũng thích.”
Nói thật, chính cũng thích ăn gì. Trong nhận thức của , chỉ những thứ mà ăn, thể ăn, và những thứ mà Lâm Bân Bân ăn thì giành.
—--------------------
Mắt đột nhiên đỏ hoe.
“Tiểu Tiểu, đây với con, con thể tha thứ cho ?”
hoảng hốt đến mức tay chân lóng ngóng.
Phải rằng nổi tiếng khắp vùng vì tính khí nóng nảy và cứng rắn. Một như bỗng dưng xin , hạ bạn, phản ứng đầu tiên chắc chắn là cảm động, mà là sợ hãi.
“Mẹ... cần thế ...”
bắt đầu nghi ngờ xu hướng thích ngược đãi , vì thái độ của đột nhiên đổi 180 độ quen nổi.
Bữa tối, một bàn đầy thức ăn, gà, vịt, cá, thịt đủ cả, món mặn món chay đều , phong phú chẳng khác gì bữa cơm tất niên.
Khi từ bếp , mồ hôi nhễ nhại trán, nhưng mặt vẫn nở nụ .
“Vẫn là bình thường thì hơn! Tiểu Tiểu, ăn cơm con!”
“Mẹ, đợi bố về ăn cùng luôn nhé.”
Mẹ kéo xuống, gắp thức ăn bát :
“Con đói thì ăn .”
Lúc , Lâm Bân Bân bỗng từ trong phòng lao , hét lên:
“Mẹ, ăn cơm mà gọi con?”
Mẹ chẳng thèm ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp:
“Ăn tùy mày.”
Rồi bà sang , nở nụ dịu dàng như đổi :
“À đúng , còn hấp bánh đậu cho con nữa, lấy!”
ngơ ngác theo bóng lưng bếp, ký ức bất chợt về năm tám tuổi.
Hồi đó hấp một xửng bánh đậu, Lâm Bân Bân mỗi tay cầm một cái ăn . cũng vui vẻ cầm lấy một cái, nhưng kịp đưa lên miệng thì Lâm Bân Bân hét lên:
“Mày ăn, tất cả là của tao!”
tức liền cắn một miếng, ngờ Lâm Bân Bân nổi khùng, ném hết bánh đậu xuống đất toáng lên, tố bắt nạt và giành đồ của .
Hôm đó phạt cho ăn tối, từ đó về Lâm Bân Bân càng ngày càng quá quắt hơn.