MỘT MÌNH CHĂM SÓC MẸ BỊ LIỆT, CUỐI CÙNG MẸ CŨNG BIẾT THƯƠNG TÔI - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:56
Khi chín tuổi, bà dẫn và Lâm Bân Bân đến công viên giải trí, chỉ mua hai vé, một cho Lâm Bân Bân và một cho bà. ngoài cổng công viên hứng gió lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ, tối về sốt cao.
Trước kỳ thi đại học, bà còn luôn miệng bảo bố rằng con gái học nhiều cũng vô ích, chi bằng tìm một ông chồng giàu còn hơn. May mà cô luôn bênh vực nên mới cơ hội đại học.
Lúc , bà nội bằng ánh mắt đầy chán ghét.
“Con bé mà cũng dám so với cháu trai cưng của bà ?”
“Ở nhà thì chăm chỉ việc nhà, học nấu ăn mới là đúng đắn!”
“Em trai mày việc mà mày dám ? Mẹ mày bắt em mày việc, mày cũng ngăn cản ? Mày còn dáng chị gái ?!”
“Bà cho mày , chỉ cần bà còn đây, bà sẽ để mày mấy chuyện hồ đồ như ! Lý gì chứ, đời gì chuyện mua nhà cho con gái mà mua cho con trai?!”
“Còn đó gì?! Mau lau nhà nấu cơm cho em mày!”
Dù dạo đối xử với đến phát ngợp, nhưng cũng đến mức mừng rỡ mà mất cảnh giác.
ngoan ngoãn cầm lấy cây lau nhà.
Chống đối bà nội, chắc chắn chẳng kết cục gì.
Lâm Bân Bân giơ tay :
“Nội ơi, nội tay con , nổi cả vết chai lên !”
Bà nội xót xa ôm lấy , ngừng xoa xoa, nhẹ nhàng :
“Cháu trai ngoan của bà chịu khổ !”
lau nhà thầm mắng Lâm Bân Bân là đồ giả tạo.
Lúc chợ về, mở cửa thấy đang hì hục việc nhà.
“Tiểu Tiểu, chẳng việc nhà để em con ?”
gượng.
“Chí Bình .” Bà nội bắt chéo chân, kéo dài giọng.
Mẹ lúc mới để ý thấy bà nội ghế sofa, chút bất ngờ.
“Mẹ, đến khi nào ?”
“Hừ, còn hỏi đến gì? Nếu đến, chẳng cháu trai của sẽ bắt nạt đến mức nào!”
Mẹ giật lấy cây lau nhà từ tay .
“Lâm Bân Bân, xong việc của con .”
Lâm Bân Bân trốn lưng bà nội:
“Nội ơi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-minh-cham-soc-me-bi-liet-cuoi-cung-me-cung-biet-thuong-toi/7.html.]
Bà nội đập mạnh lên bàn , khí thế đầy hét lên:
“Bà xem hôm nay ai dám bắt cháu trai bà việc!”
—---------------------
Đừng bà nội lớn tuổi mà lầm, khí thế của bà thua kém gì .
Lúc , và Lâm Bân Bân dám thở mạnh, cảm nhận rõ khí căng thẳng giữa và bà nội như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bà nội nắm lấy tay Lâm Bân Bân, quát mắng :
“Nó là con trai mà chị bắt nó việc nhà ? Chị nghĩ gì hả?”
“Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn, chị cho nó ăn cơm, lỡ nó đói đến bệnh tật thì chị chịu trách nhiệm nổi ?”
“Còn nữa, Bân Bân lớn thế mà chị bắt nó ở cái phòng kho , chẳng khác gì chuồng lợn, ở hả?”
Cái ... Chẳng lẽ là chắc?
“Còn nữa!” Bà nội chỉ thẳng :
“Bân Bân chị mua nhà là để cho con gái chứ cho nó, đúng ?!”
Trước lời chất vấn gay gắt của bà nội, vẫn bình thản ung dung.
“ , là Lâm Quảng Thắng giao cho quản lý việc nhà thì quyền đó.”
“Quyền cái gì mà quyền! tin con trai cho phép chị bậy như . Nếu chị dám thật, tin bắt nó ly hôn với chị!”
lo lắng , nhưng chỉ mỉm nhẹ.
“Tùy bà thôi. Lâm Bân Bân, bảo lau nhà thấy ?”
Bà nội tức đến run cả .
“Cháu ngoan của bà, theo bà, xem ai dám bắt cháu việc!”
Lâm Bân Bân như tìm chỗ dựa, oán hận liếc và , chạy phòng thu dọn qua loa đồ đạc, thực sự theo bà nội bỏ .
Khi hai họ khỏi cửa, còn thấy bà nội :
“Mày cứ chờ đó xem mày hối hận thế nào, tao đảm bảo chẳng mấy chốc bà sẽ xuống nước năn nỉ mày về nhà…”
—-------------------------
Sau khi bà nội và Lâm Bân Bân , lo lắng suốt mấy ngày, sợ rằng bố sẽ đột ngột về và đòi ly hôn với .
thì vẫn ăn uống bình thường, tâm trạng ảnh hưởng chút nào.
Quả nhiên như , cuối tuần bố trở về, râu ria lởm chởm, vẻ mặt đầy áy náy.
“Tiểu Tiểu, con ?”