Một Nửa Bầu Trời Của Em - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:44:07
Mùa hè ở thành phố C tựa như một chiếc lồng hấp khổng lồ, úp chặt khe hở. Cái nóng hầm hập như rút cạn từng thở, biến những sinh vật mềm trong thành phố thành đám bùn nhão rã rời.
Máy bay chầm chậm hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Bắc. Khi bước khỏi khoang, Lộ An Thuần suýt nữa làn nóng như thiêu như đốt phả thẳng mặt thổi bay mất nửa hồn.
Nửa tiếng , cô gặp tài xế của bố — chú Kiều Chính — đợi ở ngoài sảnh.
Người đàn ông vẫy tay, khuôn mặt niềm nở:
“ lúc hôm nay bố cháu hội nghị thượng đỉnh tài chính, nên bảo chú đến đón.”
Chú Kiều nhanh nhẹn nhận lấy vali của cô, cho cốp mở cửa xe:
“Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thế , mau lên xe kẻo cảm nắng. Nếu cháu mà ốm, Tổng giám đốc Lộ nhất định ‘hỏi tội’ chú đấy!”
Cô bước lên chiếc xe Alpha rộng rãi. Điều hòa bật lạnh căng, lập tức hong khô làn da ướt đẫm mồ hôi, mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu như cứu sống.
Bên trong xe chuẩn kỹ lưỡng: bánh mousse, mochi, trái cây tươi, tất cả đều là món cô thích. Ghế điều chỉnh sẵn phù hợp với chiều cao mét sáu, chức năng mát-xa cũng bật lên nhẹ nhàng xua mỏi mệt đường xa.
“Chú Kiều, thành phố C năm nào cũng nóng đến thế ?” – cô hỏi, giọng khàn khàn.
“Còn gì nữa! Mùa hè ở đây đúng là ác mộng. Cháu tin thì đem trứng gà chiên nắng, vài phút thôi là chín liền!”
Chú Kiều lái xe, thao thao bất tuyệt:
“Cháu xem, ở Kinh thành chẳng hơn ? Năm là thi nghiệp , chuyển trường lúc khó thích nghi lắm.”
Cô nhẹ nhàng đáp, hề phản bác:
“Không trẻ con thì nên ở bên cạnh lớn .”
Nghe , chú Kiều liếc qua kính chiếu hậu, ngắm cô gái nhỏ ở hàng ghế . Cô rút tay trong túi áo hoodie, khuôn mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt hạnh long lanh như nước hồ mùa thu. Giọng chậm rãi, cao thấp, mang theo sự trầm tĩnh và dịu dàng khiến khác chẳng nỡ ngắt lời.
“ là đứa trẻ hiếu thảo. Cháu đến, bố cháu cũng vui lắm, mấy ngày nay cứ mãi. Từ khi cháu qua đời, chú từng thấy ông như .”
Lộ An Thuần ngoài cửa sổ, trả lời nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-nua-bau-troi-cua-em/1.html.]
Chiếc xe rời khỏi cao tốc, xuyên qua trung tâm thành phố, lướt giữa những tòa cao ốc chen chúc như rừng. Địa hình lên xuống đan xen khiến cầu vượt trông như mắc lưới giữa trung, xe chạy qua đó như đang bơi giữa tầng tầng lớp lớp của thành phố bê tông.
Cô rút sợi dây chuyền trong áo, mặt dây là một chiếc kẹp ảnh hình trái tim bằng bạc. Trong ảnh, phụ nữ dịu dàng mỉm . Ánh mắt An Thuần trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.
Mẹ, yên tâm nhé.
Con nhất định sẽ tìm em .
…
Chẳng bao lâu, xe tiến khu nhà giàu ngoại ô — nơi mỗi biệt thự là một tòa trang viên, xa hoa và biệt lập. Từ xa thể thấy dòng Gia Lăng cuồn cuộn chảy xiết.
Tại cổng biệt thự Giang Đinh, đón cô là một phụ nữ trẻ.
Mái tóc đen nhánh buông hờ bên vai, làn da trắng sữa như thể phát sáng, môi đỏ tự nhiên như tô son, giày cao gót ôm lấy bắp chân thon dài, sợi dây quai giày uốn lượn như dải lụa.
Liễu Như Yên — tình nhân hiện tại của bố cô. Một cô gái lớn hơn Lộ An Thuần là bao.
Ấn tượng đầu tiên của cô là gương mặt giống đến bảy tám phần, mà là…
Vết bầm nhẹ ở khóe miệng.
Có thể ngoài nhận , nhưng cô thì quá rõ — đó là dấu vết của một cú đánh mạnh. Cho dù bao nhiêu lớp kem nền che phủ, vẫn thể giấu .
Liễu Như Yên tươi, giơ tay chào:
“Là An An đúng ? Mau nhà em, trời nóng lắm. Vali cứ để chú tài xế mang .”
“Chào chị Liễu.” – cô lễ phép cúi đầu, đưa một chiếc hộp nhỏ:
“Đây là quà tặng chị.”
Liễu Như Yên ngỡ ngàng, mở thấy một sợi dây chuyền thạch hình thiên nga đen.
“Em dùng tiền học bổng mua đấy. Không món gì đắt tiền, nhưng là thành ý, mong chị đừng chê.”