Một Tay Ta Làm Nên Tất Cả - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:20:16
Ta bất lực : “Một là tôn nữ mà bà yêu quý, một là Thái tử phi mà bà thích, bà thể đỡ cho .”
“Tỷ tỷ xuất danh môn mà còn ức hiếp, nếu đổi là , thật .”
Tần Thù Dư khinh bỉ: “Dù cũng là nữ nhi nhà lành, ăn đanh đá thô tục như .”
Tuy rằng nàng từng dùng vài thủ đoạn thấp hèn để tranh giành sự sủng ái của Thái tử, nhưng đó là bất đắc dĩ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Còn Ôn Diệu Ý đường đường là tiểu thư khuê các, tính cách xảo quyệt như .
Ta thở dài: “Ai chứ, Hoàng hậu thiên vị nàng , điện hạ cũng đối xử hòa nhã với nàng , chỉ thể nhường nhịn thôi.”
Ta khuyên nhủ: “Muội ngoan, cứ nhẫn nhịn một chút, đợi tiễn vị Phật sống , chúng cũng yên .”
Tần Thù Dư thấy thái độ của Thái tử đối với Ôn Diệu Ý, ánh mắt liền đổi.
Nàng từ chối để Trầm Trúc tiếp tục chườm mặt cho , lúc trông vẻ thất thần.
08
Tần Thù Dư ôm vết tát đỏ ửng mặt trở về chỗ ở, lặng lẽ chờ Đặng Ngọc Thần trở về chủ cho nàng .
Nàng hiểu Phù Nhân tỷ tỷ đang gặp khó khăn.
Nàng và Đặng Ngọc Thần là thanh mai trúc mã nên thể chắc chắn rằng tình cảm Đặng Ngọc Thần dành cho nàng khác với những khác.
Nàng tin, Ôn Diệu Ý ngang ngược đến mức mà Đặng Ngọc Thần vẫn thể ngơ.
Hôm nay, nàng chờ mãi, chờ từ sáng đến tối, vẫn thấy Đặng Ngọc Thần đến.
Trong lòng Tần Thù Dư chút hoảng loạn.
Trước đây, dù bận đến , chỉ cần Đặng Ngọc Thần trở về, nhất định sẽ đến tìm nàng .
Dù chỉ một lát chuyện, cũng đủ an ủi trái tim nàng đang ngày đêm lo lắng.
Trong chớp mắt, trong đầu nàng hiện lên vô hình ảnh .
Chẳng lẽ xảy chuyện gì?
Nàng vội vàng dậy, hấp tấp chạy ngoài.
Nàng tìm Phù Nhân tỷ tỷ để hỏi thăm tin tức.
Nàng nhanh, ngay cả cơn đau tức n.g.ự.c cũng để ý, cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm những bông hoa, cây cỏ xanh tươi đường .
Khi sắp đến vườn hoa mẫu đơn, nàng thấy tiếng khúc khích của một thiếu nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-tay-ta-lam-nen-tat-ca/chuong-7.html.]
“Không đúng đúng, biểu ca, ở đây , mau bắt lấy chỗ .”
Giọng trong trẻo của thiếu nữ đó như tiếng suối reo, nhưng lọt tai Tần Thù Dư như một cơn ác mộng.
Đây chẳng là giọng của Ôn Diệu Ý ?
Biểu ca mà nàng nhắc đến chẳng lẽ là...
Tần Thù Dư bước chậm , rón rén tới.
Nàng thấy Đặng Ngọc Thần đang cầm một con đom đóm trong tay, cẩn thận đặt con đom đóm tay Ôn Diệu Ý.
Ánh mắt Ôn Diệu Ý hiện lên vẻ vui mừng, cẩn thận nâng niu con đom đóm.
“Biểu ca, thật là giỏi, tuyên bố, biểu ca là giỏi nhất thiên hạ.”
Đặng Ngọc Thần bên cạnh , ánh mắt tràn đầy cưng chiều, như đang ngắm một món trân bảo quý hiếm.
“Muội đó, bao giờ mới chịu lớn đây.”
Ôn Diệu Ý bĩu môi, lè lưỡi: “Người lớn, mãi mãi ở bên cạnh biểu ca, bao lâu cũng .”
“Muội đúng là hổ, ai xuất giá chứ.”
Nghe , Ôn Diệu Ý bỗng nhiên chút hổ, cúi đầu : “Đám nam nhân thối ở bên ngoài, ai mà bằng biểu ca chứ…”
Đây gần như là một lời bộc bạch trắng trợn.
Ôn Diệu Ý e thẹn, ánh mắt sang một bên.
Vừa thấy Tần Thù Dư đang ngơ ngác cách đó xa.
“Tiện tỳ, ngươi đang trộm cái gì thế!”
Tiếng quát chói tai khiến Tần Thù Dư giật , nàng vội vàng tiến lên hành lễ, rằng chỉ ngang qua đây.
“Đi ngang qua ư? Tiện tỳ , đây rình mò bao lâu ? Hôm nay ngươi trộm đồ trong thư phòng của biểu ca, bây giờ chạy đến rình mò và biểu ca.”
“Ngươi đúng là đồ hổ, nam nhân thì sống hả!”
Nói xong, Ôn Diệu Ý nũng, lay lay vạt áo Đặng Ngọc Thần:
“Biểu ca, trong phủ của loại tiện tỳ điều như . Cũng tẩu tẩu dạy dỗ thế nào mà dám phạm thượng rình mò hành tung của chủ tử, chi bằng kéo xuống đánh c.h.ế.t cho xong.”
Tần Thù Dư thì kinh hãi, vội vàng giải thích: “Nô tỳ trộm đồ, cũng rình mò hai vị chủ tử, nô tỳ thật sự chỉ ngang qua, Thái tử , nô tỳ vẫn luôn việc trong thư phòng, thể trộm đồ .”
“Ngươi còn dám cãi, thư phòng của biểu ca bao giờ cho phép nữ nhân bước , ngươi là cái thá gì mà dám việc ở trong đó chứ!”