Một Vở Kịch, Hai Kẻ Đóng Giả Yêu - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:39:43
mở lời “Tống…”
Thược Dược đột nhiên nhéo một cái, khiến câu chặn . Rồi nó bảo:
“Tiểu thư, mấy hôm nay cô cứ buồn nôn ói , đỡ chút nào ?”
thấy sắc mặt Cố Trường Khanh lập tức tái nhợt.
Biểu cảm Tống Sách An cũng đổi khó lường.
Miệng mấp máy vài cái, nhưng giải thích nổi.
Thược Dược lườm như ngầm cảnh báo: Nếu cô dám ăn lung tung, đừng hòng giúp trộm đồ ăn đêm trong bếp với cô nữa.
Đành .
Dù cũng rơi vòng dây dưa với Cố Trường Khanh. Chàng hiểu lầm thế nào cũng mặc. Còn Tống Sách An, thì chờ về phủ, đóng cửa từ từ giải thích.
Sau đó, cùng Tống Sách An lên xe ngựa trở về.
Có lẽ xe ngựa êm quá, hoặc dạo mệt, lên xe lúc nào chẳng .
Đến lúc tỉnh dậy, thấy giường của Tống Sách An, thì bên cạnh, còn Thược Dược thì hớn hở kế bên:
“Tiểu thư ơi, cô thai .”
Trong đầu nhất thời trống rỗng, mất một lúc mới phản ứng .
“Cô vui ?” Tống Sách An ngắm chốc lát, hỏi.
“Không .” đáp. Chỉ là kịp hiểu chuyện, bởi đứa trẻ là con của . Ngoài gia đình và Thược Dược, thì chỉ nó và là gần gũi nhất với .
Nói thật, cũng thấy chút mong đợi.
khẽ mỉm , với Thược Dược: “Ta đói .”
“Tiểu thư, gia dặn nhà bếp chuẩn từ lâu, đều là những món cô thích, sợ lúc cô tỉnh dậy sẽ đói bụng.” Thược Dược .
gật đầu, trong lòng thấy Tống Sách An cũng khá ân cần.
Có lẽ do ảnh hưởng của đứa bé, hoặc do mới ngủ dậy, đầu óc vô thức nghĩ lan man: Được Tống Sách An yêu thương, sẽ cảm giác thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-vo-kich-hai-ke-dong-gia-yeu/8.html.]
Từ khi thai, và Tống Sách An lành.
Chàng ngày nào cũng thượng triều, nhưng công việc thật sự nhiều. cũng tự bổn phận Vương phi, nên quản việc trong phủ thỏa, chẳng can thiệp những chuyện khác.
Ấy thế mà từ khi mang thai, cho đụng bất cứ việc gì, ngày nào cũng bắt nghỉ ngơi.
Khổ nỗi, rảnh đến mức sắp “mọc rêu.” Chẳng mấy chốc nữa còn “trổ bông” luôn chứ.
Cũng may Tống Sách An khá điều, ngày nào cũng đến thăm , đích bếp, mua đồ ngon, kiếm nhiều món đồ lạ mắt gửi .
Ôi, còn định mời cả một gánh hát đến, nhưng thật sự thích coi hát, chỉ mê thoại bản.
Ở phủ họ Lâm , thường giấu giếm , vì bảo thoại bản là thứ “ đàng hoàng,” cấm xem.
Tống Sách An cũng cho quá lâu, là sợ hại mắt, đòi cho . Giọng thoại bản quả thực… đến “mang bầu” luôn cả lỗ tai. Cuối cùng, mải giọng, chẳng chú ý nổi nội dung.
Có thai xong, trở nên “đỏng đảnh” cực kỳ.
Ngày nào cũng nôn oẹ, kén ăn, khiến ai cũng mệt theo, Thược Dược cũng hành đến sụt cả cân.
Còn cũng khá khẩm gì, chịu đựng thôi chứ .
Ai ngờ Tống Sách An dọn hẳn sang ngủ cùng phòng, nhưng kê một cái giường riêng đối diện.
Chỉ cần động tĩnh nho nhỏ ban đêm, liền tỉnh dậy ngay.
Khi thì giúp lấy nước, lúc thì bóp chân, hoặc nấu bát mỳ, lúc thấy mất ngủ, kể chuyện đến khi . Sáng dậy thường thấy ở trong vòng tay .
Hai tháng , lẽ là quãng thời gian thoải mái vô ưu nhất. Thậm chí gần như quên bẵng Cố Trường Khanh.
Cho đến một ngày, xuất hiện.
Chính xác là “mời” gặp, sẽ , nên canh lúc Thược Dược ngoài mua mơ chua, liền giữ nàng .
Minh Nguyệt Lâu nữa.
Cố Trường Khanh cái bụng nhô lên của , ánh mắt hiện vẻ xót xa.
Chàng :
“Khinh Loan, Trường Ninh cũng đang mang thai. đứa trẻ… của !”