Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mùa Đông Ấm Áp

Chương 1



1.

Th/i th/ể đông cứng của ca ca được mẫu thân chôn cạnh phụ thân và đệ đệ.

Mẫu thân quỳ xuống trước mộ phụ thân, khóc khô nước mắt: “Cha hài tử à, trách ta, không thể bảo vệ hương hỏa cuối cùng trong nhà…”

Bà để cho ta dập đầu trước mộ ca ca: “Nhớ kỹ, mạng này của con là ca ca cho, con phải thay ca ca sống cho thật tốt.”

Cũng là ngày này.

Mẫu thân đem tất cả lương khô để lại cho ta, dùng máu viết một hàng chữ:
[Lương thực còn lại không đủ cho hai người sống sót qua mùa đông, nương chế.t, con liền có thể sống.]

Khoảnh khắc ta nhìn lên phía trên.

Mẫu thân đã treo cổ trên sà nhà.

2.
Ta ôm xác mẫu thân mà gào khóc, sau đó liền ngất lịm đi.

Khi tỉnh dậy, ta lại nghe thấy tiếng mẫu thân đang dạy dỗ đám người hầu ngoài sân:
“Các ngươi đã là người hầu ở đây thì phải nhớ kỹ điều này! Trình gia chúng ta thứ không thiếu nhất chính là tiền, tiền ăn thì lại càng không! Số thức ăn mà còn thừa lại từ đêm hôm trước thì tốt nhất là đổ bỏ, đừng tiết kiệm làm gì!”

Ta vội vàng lăn dậy khỏi giường, chưa kịp mặc quần áo ngoài, đã vội lao ra khỏi cửa như một khẩu đại bác, lo lắng đến nỗi nước mắt đều chảy xuống:

“Mẫu thân, mẫu thân người làm gì vậy!? Đây là thịt, là thịt đó, sao mẫu thân lại có thể vứt đi cơ chứ!?”

Thời điểm nạn đói mùa Đông ấy, ta thậm chí còn không dám uống thêm bát canh. Vì thế khi vừa nhìn thấy miếng thịt này, ta liền cắn một miếng như đang trong giấc mộng.

Mẫu thân ta sửng sốt: “Tiểu Lê! Con làm gì vậy?! Số thịt còn thừa này chỉ có thể đổ bỏ vào bát cho chó, không thể ăn được!”

Ta đặt miếng thịt vào miệng, òa khóc:
“Mẫu thân, người nghe con nói, một tháng nữa sẽ có bão tuyết! Tuyết rơi dày đặc suốt ba tháng liền, núi và đường phủ đầy tuyết trắng xoá. Không biết bao nhiêu người đều bởi vì trận bão tuyết này mà bỏ mạng vì đói, rét. Thời điểm đó gạo còn quý hơn vàng! Nhà chúng ta có bao nhiêu bạc cũng vô dụng!”

Mọi người đều nghĩ ta bị điên rồi.

Mẫu thân ta đành phải giải tán đám người hầu và kéo ta vào nhà:
“Tiểu Lê, những lời con nói đều là sự thật sao?!”

3.
Ta đem sự việc Trâu gia đã bán ta trong nạn đói mách lại với phụ mẫu.

Phụ thân ta tức giận tới mức thét lên: “Tên tiểu tử nhà họ Trâu lại dám làm vậy với con sao?!”

“Thời điểm nạn đói xảy ra, tên đó thậm chí còn bán con ra ngoài chỉ vì muốn đổi lấy lương thực cho một ả kỹ nữ nữa kìa!!”

“Hắn là người đọc sách, thế nhưng lại dám trơ trẽn như vậy sao…!? Mẫu thân con và ta vốn dĩ đã bàn chuyện sẽ gả con cho hắn cùng một cửa hàng và 10 vạn lượng bạc trắng làm của hồi môn!”

Phụ thân ta càng nói càng tức giận, cuối cùng ông ném bình rượu để trút giận.
Mẫu thân an ủi ông: “Những điều Tiểu Lê nói đều không xảy ra. Có thể con bé gặp ác mộng nên mới nói lung tung thôi. Hơn nữa, nếu như tiểu tử nhà họ Trâu đỗ kì thi hương, trong tương lai nó có thể thi đậu khoa khảo, vào triều làm quan. Làm sao chúng ta lại có thể vì vài lời nói của tiểu Lê mà hủy đi cọc hôn sự tốt đẹp này cơ chứ?!”

Ta vội lắc đầu nguầy nguậy:
“Không được!!! Con tuyệt đối sẽ không đời nào gả cho hắn! Cái tên đó vẫn luôn ảo tưởng rằng một tên thư sinh như hắn thì cao quý lắm nên vẫn luôn coi thường một nữ nhi xuất thân từ thương hộ như con! Từ khoảnh khắc gả cho hắn, cuộc sống của con trôi qua giống trong địa ngục!!”

Kiếp trước, ta đi theo tên tiểu tử Trâu gia, tiêu rất nhiều tiền cho hắn, bắt hắn phải lấy ta.

Hắn ta là người đọc sách, tuy coi thường một nữ nhân xuất thân từ thương hộ như ta, thế nhưng lại động lòng trước tiền tài mà chịu đựng nhục nhã cưới ta.

Sau đó lại xảy ra bão tuyết và nạn đói, mọi người đều đói đến mức ngực dán vào lưng, đồ ăn trong nhà đều bị ăn hết.

Không ngờ hắn lại bán ta đi chỉ để đổi lấy ba cái bánh để đãi ả kỹ nữ bên ngoài một bữa.

Nếu như ta không trốn thoát khỏi tay Nhậm Y Tử mà chạy về phủ thì đã khó có thể thoát khỏi số phận bị giế.t ch.ết.

Đang nghĩ tới những chuyện này. Ta ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa: “Nhà họ Trâu sẽ sớm tới cầu hôn.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng thét định mệnh:

“Bà mối nhà họ Trâu tới rồi!”

Mẫu thân liếc nhìn ta bằng vẻ mặt khiếp sợ: “Con nói thật sao?!”

Cũng giống như kiếp trước, Trâu Ngọc không mang theo bất cứ lễ vật cầu hôn gì tới, hắn cũng chỉ nhờ bà mối mang mỗi tờ giấy cầu hôn đến.

Ta vì đắm chìm trong niềm vui sướng khi hắn đồng ý thành thân với ta mà đã lập tức đồng ý sẽ gả tới đó và mang theo số của hồi môn hậu hĩnh.

Nhưng sau khi sống lại, ta dứt khoát đẩy hố lửa này ra:
“Bà mối, xin hãy quay lại tìm tên họ Trâu đó và nói với hắn rằng, ta sẽ không đời nào gả cho hắn!”

Bà mối sửng sốt: “Xin hỏi tiểu thư, nàng có phải là Trình Thanh Lê không?”

Ta gật đầu.
Nhưng bà mối lại vô cùng kinh ngạc:
“Không đúng, tên họ Trâu rõ ràng đã dặn lão rằng chỉ cần đi tay không mà đến. Hắn ta nói mối hôn sự này hắn ta đã gật đầu, tiểu thư không có lý do gì mà không đồng ý.”

Phụ thân tức giận tới mức ném bình hoa trước mặt bà mối: “Bên ngoài nuôi cái thứ gì chính hắn cũng biết mà ! ? Cô nương Trình gia chúng ta không đến lượt một người ngoài như hắn tới làm nhục!”

Bà mối vội vã rời đi.

Bà ta vừa đi chân trước, chân sau tên họ Trâu đã bất chấp sự cản trở mà lao vào.

Dáng người hắn mảnh khảnh, những ngón tay thon dài như đốt tre. Mấy người hàng xóm từng chỉ tay vào hắn và nói với ta, một nữ tử từ thương hộ như ta mà lại cưới được một tên thư sinh đẹp mã như vậy, ta đúng là chiếm hời lớn rồi.

Trâu Ngọc vừa kiêu ngạo vừa xa cách:
“Trình Thanh Lê, lúc trước nàng dùng 10 vạn lượng bạc làm nhục ta. Bây giờ nàng vì muốn giữ lại của hồi môn mà hối hận không muốn gả cho ta nữa? Tại sao nàng lại có thể dối trá như vậy cơ chứ?”

Sau khi sống lại, ta chỉ cảm giác như đang có một cục c*c đứng trước mặt mình.

“Trâu Ngọc! Ngươi thực sự nghĩ rằng mình là thư sinh đứng đầu học viện sao?! Ngươi cùng lắm chỉ là một con thú cưng mà ta bỏ tiền nuôi chơi thôi. Ta nói sẽ gả cho ngươi? Ngươi liền tin đấy à?! Nếu như mà thái độ của ngươi tốt hơn xíu, ta thậm chí còn có thể sẽ giữ ngươi lại cho vui, thế nhưng ngươi lại dám lén lút ở sau lưng ta nuôi một ả nữ nhân thanh lâu.”

Sắc mặt hắn tái mét: “Ngươi! Chẳng lẽ ngươi cho người theo dõi ta?!”

Nói xong, tên đó mới chợt nhận ra, mình vừa buột miệng thốt ra sự thật nên vô cùng xấu hổ:
“Chờ ta đỗ đạt thành quan lớn. Ta sẽ trừng phạt ngươi vì tội dám xúc phạm mệnh quan triều đình!”

Ta nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hắn.

Chửi thầm trong lòng: “Cái đồ khốn kiếp, lần này bổn cô nương sẽ không bao giờ lãng phí trên người ngươi dù chỉ nửa hạt thức ăn!”

4.

“Đây là tất cả số tiền mà Trình gia chúng ta có trong tay.”

Phụ thân phủ rơm lên một chiếc xe chở đầy tiền rồi kéo về trong đêm.

Sau khi đếm số bạc, ta phân phó cho mọi người chia ra:
“Phụ thân, mẫu thân, hãy tìm người mua gạo, bột và dầu, càng nhiều càng tốt! Ngoài ra còn phải có nhiều loại thịt khác nhau nữa, chúng ta sẽ hơ trên lửa để bảo quản, có thể ăn bất cứ khi nào muốn. Nhân tiện, con nhớ rằng chúng ta có một mảnh sân bỏ hoang ở quê, tuy nhỏ nhưng kín đáo, rất thích hợp làm nơi ẩn náu.”

Sau nạn đói, số bạo dân tăng lên, bọn họ chuyên đi cướp bóc và nhắm vào những ngôi nhà lớn. Vào tháng đầu tiên xảy ra nạn đói, nhà bọn ta đã bị cướp.

“Phụ thân nhớ tìm mấy tên thợ rèn, rào toàn bộ mảnh sân ở quê bằng lưới sắt.

Sau đó nhờ người đào hầm, đào được càng nhiều hầm thì càng tốt! Chúng ta cất trữ lương thực ở dưới lòng đất thì sẽ an toàn hơn.”

Mắt mẫu thân ta sáng lên: “Hãy kêu tiểu trù giỏi làm bánh nhất phủ chúng ta đi cùng đi. Nạn đói có xảy ra đi nữa thì chúng ta vẫn có thể nhâm nhi những bữa ăn nhẹ ngon miệng!”

Phụ thân là người đàn ông tốt nhất mà ta từng gặp.

Dù giàu có đi chăng nữa, thế nhưng ông ấy cũng chỉ có mỗi chính thê là mẫu thân ta.

Vì thế mỗi khi nghĩ tới những gì không tốt đẹp mà tên họ Trâu đã làm với ta ở kiếp trước, ông ấy sẽ luôn nảy sinh ý định trả thù:

“Đi tìm mấy người tới giả làm thương nhân Tây Vực đến thu mua số lương thực của Trâu gia. Các ngươi nhớ phải thu mua hết số lương thực của gia đình bọn họ. Một hạt cũng không được để chừa lại cho ta!”

Ta gật gật đầu: “Nhà họ Trâu tham lam tàn nhẫn. Chỉ cần chúng ta thu mua lương thực của bọn họ với giá cao, nhất định bọn họ có bao nhiêu sẽ bán bấy nhiêu!”

Nhưng đột nhiên, ta chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng ra lệnh cho người hầu:

“Cái này cần phải thu mua trước bão tuyết mấy ngày! Bằng không, bọn họ sẽ nghĩ rằng có lãi mà đi tích trữ lương thực, như thế sẽ phản tác dụng!”

Chương tiếp
Loading...