Mùa Đông Ấm Áp
Chương 3
9.
Tuyết đã rơi 3 ngày 3 đêm rồi.
Thời điểm dân làng đi ngang qua nhà ta, họ trao đổi tin tức, nói rằng năm nay tuyết tới sớm và rơi dày đặc. Tuyết đã chặn con đường ngoài núi, kênh rạch bị đóng băng. Thế nên thịt trở thành thứ đồ ngon siêu đắt đỏ, mọi người ở đây hầu như đều không thể mua được.
Một số người trong số họ đã sớm dự đoán điều này. Họ tích trữ lương thực và đóng cửa không ra khỏi nhà.
Nhưng nó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cơn bão tuyết đó thậm chí đã kéo dài tới 3 tháng liền.
Tháng giêng, trên núi có tuyết rơi dày đặc, tất cả những người đến kho thóc để vận chuyển lương thực đều bị mắc kẹt trong tuyết và ch.ết trên đường đi. Để tồn tại, bọn cướp bắt đầu hoành hành khắp nơi, giế.t người, cướp của.
Tháng thứ hai, tuyết vẫn rơi rải rác nhưng mọi người đã ăn hết số lương thực còn sót lại, đốt hết củi và than, nhiều người chế.t đói, ch.ết cóng.
Vào tháng thứ ba, trận tuyết dày đặc gần như đã ngừng rơi.
Nhưng vào thời điểm đó, tất cả nhà cửa đều đã bị tuyết vùi lấp, mùa màng bị phá hủy. Mọi người bắt đầu quá trình xây dựng lại nhà cửa, thế nhưng mọi thứ lại rất khó khăn sau thời kỳ nạn đói lạnh giá kéo dài.
“Tiểu Lê! Mau lại đây ăn cánh gà huynh nướng cho muội nè!”
Những miếng cánh gà chiên nóng hôi hổi và béo ngậy được ca ca ta mang ra từ trong bếp, mùi thơm nức mũi ấy lập tức kéo ta ra khỏi dòng hòi ức.
Huynh ấy cưng chiều nhìn ta: “Tiểu Lê, huynh nuôi gà ngoài sân cho muội, sau này trứng sẽ nở ra gà mái, gà mái sẽ đẻ trứng và sinh con. Trước khi tuyết ngừng, muội có thể ăn gà thoả thích.”
“Thịt gà!”
Ngửi thấy hương thơm của thịt, mẫu thân ta đành nhịn xuống, dỗ tiểu đệ ngủ rồi lặng lẽ đến ăn.
Lúc này tuyết trong sân càng ngày càng dày, phụ thân tới cầm chổi quét tuyết, khi bước vào, toàn thân tím tái vì lạnh:
“Tuyết này cứ rơi hoài như thế! Nhất định trong vài ngày nữa sẽ chôn vùi chúng ta mất!”
Để không bị chôn vùi trong tuyết.
Những người đàn ông khỏe mạnh trong gia đình bọn ta phải thay phiên nhau ngày đêm quét tuyết.
10.
Mẫu tử ta vừa ngồi xuống ăn xong thì con chó lớn ngoài sân bỗng sủa như điên.
Thông qua gió tuyết vang lên những tiếng hét to nhỏ:
“Trình Thanh Lê”
“Mở cửa!!”
“Ngươi định không mở cửa khiến trượng phu mình ch.ết cóng à?!”
Giọng điệu tự xưng này nghe như kiểu ta phải cảm thấy thật may mắn khi được hắn tự nhận là phu quân của ta vậy.
Ta chợt đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sân.
Người đàn ông cầm đèn lồng đứng trong đêm tối tìm ta không ai khác chính là Trâu Ngọc!
Tên đó đến đây bằng cách nào?
Hắn vậy mà còn có dũng khí tới đây cơ đấy!!
11.
Trong gió tuyết.
Trâu Ngọc đến tìm gặp ta, kéo theo là cả gia đình hắn.
Ả kỹ nữ mặc áo choàng đen đang thấp thỏm trốn sau lưng Trâu Ngọc. Chiếc đèn lồng lung linh trong tay khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của ả càng thêm đáng thương.
Một cơn gió mạnh ập tới thôi cũng khiến ả ngã xuống đất, như những bông tuyết có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Như vậy càng khiến Trâu Ngọc cảm thấy đau lòng, hắn cởi áo choàng quấn quanh vai ả: “Đường Nhi, là ta có lỗi với nàng.”
Ả kỹ nữ ngã xuống, tựa vào ngực Trâu Ngọc mà nói: “Chỉ cần Trâu Lang ở đây, cho dù bão tuyết có mạnh đến đâu, thiếp cũng không sợ..”
Ờ——
Ta sắp nôn mất rồi đấy.
Chẳng trách người nhà Trâu Ngọc đều thích ả. Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa! Người này nói chuyện còn ghê tởm hơn cả người kia!
“Nhi tử!”
“Không phải con nói nữ nhi Trình gia rất nghe lời con sao? Tại sao lâu như vậy vẫn không thấy nàng tới mở cửa cho chúng ta?!”
Trâu Ngọc còn đưa cả mẫu thân hắn tới.
Bà lão co ro trong gió tuyết, gió mạnh và tuyết rơi dày đặc khiến bà ta cảm thấy vừa lo lắng vừa tức giận.
Ngay cả lời nói cũng trở nên đầy ác ý: “Trước kia chính nàng ta đã cầu xin muốn được gả vào Trâu gia ta dù bất cứ giá nào. Thế mà bây giờ cũng chính nàng ta lại cố tình dỗi hờn không muốn gả! Thế cho dù nàng ta có là tiểu thư thì cũng có ích gì đâu! Nếu nàng không gả, ta sẽ ra mặt!!”
“Được rồi, giờ chúng ta sẽ hủy bỏ mối hôn sự này! Để xem xem, sau này còn ai muốn nàng ta nữa! Cho dù Trình gia có nhiều tiền đến mấy thì cũng sẽ không có một ai muốn kết hôn với một ả nữ nhân đã từng hủy hôn! Ta muốn xem xem sau này ngươi làm thế nào có thể ngẩng cao đầu mà sống một cuộc sống tốt đẹp!!”
Nhìn dáng vẻ đầy mưu mô của bà ta này, như thể ta quan tâm đến thanh danh của mình lắm vậy á!
Nhưng bà ta lại không nghĩ tới, nếu ta quan tâm tới thanh danh, thì làm sao lại suốt ngày theo đuôi nhi tử của bà ta mà vung tiền trả nợ thay hắn?
Bây giờ ta không còn yêu tên đó nữa.
Chưa kể Trình gia ta đã từ hôn, bây giờ cho dù Trâu Ngọc có quỳ xuống cầu xin ta đi nữa, ta cũng sẽ chẳng bao giờ ném thêm cho hắn dù chỉ một ánh nhìn.
Trâu Ngọc thò đầu vào sân nhà ta, thấy cửa bên trong hé mở, lại càng hưng phấn: “Thanh Lê, ta biết nàng giận dỗi ta. Vì thế hôm nay ta đã đưa Đường Nhi đến xin lỗi nàng.”
Trâu Ngọc vậy mà cúi đầu xin lỗi ta đấy à?
Thời điểm này, chắc hẳn hắn ta đã nhận ra rằng trong nhà không có lương thực. Lại sợ sẽ ch.ết đói trong mấy ngày tuyết rơi này nên mới nghĩ đến ta.
Hắn kìm nén cơn tức giận: “Tiểu Lê, mẫu thân ta dù sao cũng là bề trên, sao nàng lại có thể để bà chết cóng ở bên ngoài? Nhanh, mau mời bà ấy vào trong, sai tên đầu bếp chuẩn bị chút cơm canh nóng hổi cho bà!”
Hẳn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu.
Thời điểm xảy ra nạn đói, mẫu thân Trâu Ngọc đã bất chấp gió lớn và tuyết rơi để đi tìm Nhậm Y Tử, nhân cơ hội này đã bán ta, thành toàn cho nhi tử tốt của bà ta quang minh chính đại cưới một ả kỹ nữ về.
Cho nên bây giờ lòng hận thù của ta đối với mẫu thân Trâu Ngọc thậm chí còn nhiều hơn đối với hắn.
“Ai da—”
“Sao ồn ào thế??”
Mẫu thân ta bực mình, không ngồi yên được nữa. Bà đành khoác thêm chiếc áo khoác dày rồi định ra ngoài xem tình hình.
12.
Phụ thân ta liền đỡ mẫu thân ngồi xuống và nói: “Chỉ là xua đuổi đám chó hoang đang sủa bậy bên ngoài thôi. Sao lại phải làm phiền tới phu nhân chứ?”
Phụ thân cùng vài người hầu lao ra.
Ta cũng vội chạy ra ngoài xem trò hay.
Trâu Ngọc nhìn thấy ta, ánh mắt sáng lên như sói đói: “Tiểu Lê! Cuối cùng nàng cũng chịu ra gặp ta!”
Ta khoanh tay trước ngực, đặc biệt tìm một tên hầu tuấn tú ra che ô cho mình. Sau đó liền khoanh chân ngồi xuống ghế xem kịch hay.
Trâu Ngọc thực sự ra sức diễn trò:
“Tiểu tế Trâu Ngọc rất muốn bày tỏ lòng kính trọng của mình trước nhạc phụ và nương tử. Nếu không phải vì tuyết rơi dày đặc, ở nhà lại thiếu lương thực và thịt, tiểu tế tuyệt đối sẽ không bao giờ mang theo mẫu thân tới đây làm phiền.”
Ả kỹ nữ phía sau đang tỏ ra mềm yếu, vừa nhìn thấy ta liền quay mặt khinh thường, suýt nữa liền cười ra tiếng.
Ta không cần nghĩ cũng biết, Trâu Ngọc chắc chắn đã kể lể về việc ta theo đuổi hắn buồn cười như thế nào, như thể cô nương Trình gia không có ai thèm lấy vậy.
Trâu Ngọc bất chấp tuyết rơi dày đặc đi tìm ta, chắc hẳn tên đó đã phải chịu đói, chịu rét, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc.
Khi này, ta nhìn thấy môi hắn nứt nẻ vì khát, hai má hóp lại vì đói.
Thế nhưng ngay cả trong tình huống xấu hổ này, tên đó vẫn tỏ ra đầy khí thế: “Ta, Trâu Ngọc, sau này nhất định sẽ là thư sinh đứng đầu học viện! Tới lúc đó, liền sẽ vì triều đình mà cống hiến. Khi trở thành quan lớn, nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt của nhạc phụ khi đã tiếp đón vào ngày tuyết rơi này.”
“Òo!”
“Ngươi bị điên đấy à?!” Ta uống súp gà vừa lấy từ trong bếp ra và gặm chân gà trước mặt hắn.
“Quan lớn? Ngươi vẫn còn ảo tưởng mình sẽ trở thành thư sinh đứng đầu sao? Tốt nhất ngươi vẫn nên ôm ả kỹ nữ của mình mà c.út khỏi đây đi!”
Ta chợt nhớ ra, kiếp này bản thân không gả cho hắn. Cho nên, hắn cũng không lấy được của hồi môn 10 vạn lượng bạc của ta.
“Ngươi vẫn chưa chuộc thân cho ả người tình yêu dấu của mình phải không?”
“Ồ, ta quên mất haaha. Ngươi đến tìm ta là vì chờ ta gả cho ngươi cùng 10 vạn lượng hồi môn, để ngươi có thể chuộc thân cho ả kỹ nữ của mình!”
“Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý tưởng này càng sớm càng tốt!”
Sau khi nghe ta nói ra suy nghĩ thật của mình, Trâu Ngọc trở nên tức giận:
“Dù sao bọn ta cũng không có nơi nào để đi! Nàng cũng không thể nhìn bọn ta c.hết trước cửa nhà mình được!”
Mẫu thân Trâu Ngọc mở miệng uy hiếp bọn ta: “Nếu ta ch.ết trước cửa nhà ngươi mà bị truyền ra ngoài, danh tiếng của nhà họ Trình các ngươi chắc chắn sẽ bị hủy hoại!”
Ta cười lớn:
“Cái ngươi mất là tính mạng, nhưng thứ bọn ta mất đi chỉ là danh tiếng! Trên đời này sao lại có thể có chuyện tốt như vậy được cơ chứ?!”
Phụ thân gọi tên người hầu phía sau ta ra chỗ Trâu Ngọc, Trâu Ngọc liếc nhìn hắn rồi đột nhiên hét lên như điên: “Sao tên này lại ở nhà nàng?”
“Hắn ta chính là cái tên đã thu mua hết số lương thực nhà bọn ta! Sao cái tên đó lại ở Trình gia?!”
Trâu Ngọc tức giận tới mức đấm ngực giậm chân, ngẩng mặt lên và hét lớn: “Sao nàng lại muốn hãm hại ta?! Mặc dù ta có chút phong lưu, nhưng ta cũng chưa hề làm gì tổn hại tới nhà họ Trình của nàng!
Tại sao nàng lại có thể sai người tới lừa gạt hết số lương thực của nhà ta? Để cho ta và cả Trâu gia phải đi xin cơm và chịu đói trong những ngày tuyết rơi này?!”
Hắn dường như vẫn không muốn tin: “Thanh Lê, trước nay nàng chưa bao giờ đối xử với ta như thế này…”
Ta nhìn hắn, nhưng trong mắt ta không hề nổi lên chút gợn sóng nào.
Trâu Ngọc nhìn ta qua tấm lưới sắt. Thế nhưng ta thờ ơ, thậm chí còn uống thêm một bát súp gà trước mặt hắn.
Trên nền tuyết lạnh, chính tấm lưới sắt ấy đã phân biệt rạch ròi giữa hai bọn ta.
Bên ngoài tấm lưới sắt, hắn đói khát, kéo theo cả gia đình không còn chút hy vọng sống sót.
Bên trong tấm lưới sắt, ta dùng bữa thịnh soạn, cả nhà ấm no.
Ả kỹ nữ đứng đằng sau nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đỡ lấy hắn:
“Trâu Ngọc, sao vậy?”
Mẫu thân Trâu Ngọc đã hiểu.
Bà ta che ngực, nhưng vẫn tức giận đến mức phun ra một búng máu: “Trình Thanh Lê, cái đồ chết tiệt! Lương thực nhà chúng ta đều bị tên người hầu phủ ngươi lừa gạt!!”
Ta ngoắc ngoắc ngón tay: “Àiiii? Sao lại gọi là lừa gạt được cơ chứ? Bọn ta chỉ là biết trước mà dự trữ lương thực thôi mà.”
“Nhưng các ngươi nha, bán gạo đắt như vàng thế mà không nhận ra có điều gì đó không ổn à?”
Trâu Ngọc đỡ mẫu thân mình, phát điên với ta:
“Trình Thanh Lê!”
“Ngươi nhớ đó!”
“Từ hôm nay trở đi, Trâu Ngọc ta sẽ không bao giờ để mắt tới ngươi nữa! Cho dù ta có chết đói, ta cũng sẽ không bao giờ xin ngươi dù chỉ nửa hạt gạo!”
Nói xong, hắn dắt theo ả kỹ nữ và mẫu thân mình rời đi mà không thèm ngoảnh lại.