Mùa Hè Gặp Lại
Chương 3
9
Tiết Tiềm lanh lợi nghĩ ra một cách.
Cách hiệu quả nhất để an ủi người khác là tìm một người còn tệ hơn mình.
Tuy Tiết Tiềm có ít kinh nghiệm xử lý vụ án nhưng ngày thường cậu ấy rất thích hóng chuyện.
Từ những vụ lạm dụng hành hạ trẻ em đến chết cho đến những vụ hiếp dâm và giết người, cậu ấy đều kể hết.
Tống Vận Vận là một người hiền lành, rất nhanh cô ấy đã rơi những giọt nước mắt đồng cảm, đôi mắt dần lấy lại ánh sáng.
“Cho nên, đứa bé còn nhỏ như vậy mà trái tim đã bị một kẻ biến thái moi sống sao? Cuối cùng hắn còn làm ra chuyện không bằng súc sinh này lên cơ thể đứa bé ư? Thật là thảm quá đi, còn thảm hơn cả tôi!”
Cô ấy ngã xuống và khóc lớn. Tay cô buông ra và cảnh sát Lý ngã xuống đất. Tuy mặt anh ta đã nhăn thành một nhúm nhưng ít nhất cũng cứu được cái mạng.
Tôi hoàn thành bước quấn dây và thắt nút cuối cùng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Tống Vận Vận xấu hổ xin lỗi cảnh sát Lý.
Cảnh sát Lý chống nạnh, khóc không ra nước mắt.
“Bộ xương già này của tôi suýt nữa không sống được đến lúc nghỉ hưu!”
Tiết Tiềm ưỡn ngực đắc ý nói: “Sư phụ, lần này anh không sao, tất cả đều là nhờ đệ tử này của anh đấy, vậy có nên khen thưởng không?”
Kết quả là cậu ta đã nhận được cái nhìn chết chóc từ cảnh sát Lý.
Sau khi cơ thể được ghép hoàn chỉnh, xác và hồn được hợp nhất, tôi bắt đầu tốt huân hương được làm từ hương liệu đặc biệt trộn với các loại thảo mộc do tôi đặc chế để thanh lọc oán khí cho Tống Vận Vận.
Khi làn khói trắng lượn lờ, vẻ mặt của Tống Vận Vận dần trở nên bình tĩnh hơn, sương mù màu đỏ dưới chân cô ấy cũng dần tan biến.
10
Để xác minh rằng những ký ức mà tôi và Tống Vận Vận nhìn thấy đồng nhất với nhau, cảnh sát Lý đã cố tình tách chúng tôi ra và hỏi riêng từng người về các chi tiết vụ án.
Anh ta đã so sánh và phân tích lời khai của chúng tôi, sau đó nhận thấy giữa hai người có mức độ tương thích rất cao.
Trong thoáng chốc, sự ngưỡng mộ của anh ta dành cho tôi đạt đến đỉnh điểm.
Chúng tôi tổng kết một lượt rồi bắt đầu xem xét thông tin thu được.
Tiết Tiềm cầm giấy ghi chép, trầm ngâm nói: “Trong quá trình hành hung, hung thủ có nhắc đến giết lợn và lấy máu để có thể giữ thịt lợn tươi lâu hơn. Trên thực tế, việc giết người cũng vậy! Mấy người nói xem, cái này có liên quan đến nghề nghiệp của hắn không?”
Cảnh sát Lý gật đầu: “Nếu có thể hiểu biết như vậy thì phạm nhân rất có thể là một người chăn nuôi lợn hoặc một người bán thịt lợn. Chúng ta sẽ tập trung vào hai đối tượng này.”
Dường như Tống Vận Vận đã nhớ ra được gì đó, bổ sung thêm: “Lúc đó tôi nghe được tiếng còi, nhưng sợ là ảo giác trước khi chết nên không nói ra… Mọi người xem thử manh mối này có thể sử dụng không?”
Cảnh sát Lý và Tiết Tiềm nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau chọn mục tiêu ở bờ biển.
Nơi thích hợp để phạm tội phải là nơi dân cư thưa thớt, và ở đâu đó gần bờ biển trong thành phố A tình cờ lại có một nhà máy chế biến thịt bị bỏ hoang.
11
Cánh cửa bên ngoài nhà máy chế biến đã rỉ sét và hư hỏng nhưng ổ khóa lại còn mới tinh.
Có vẻ như có người thường xuyên đến đây.
Để không đánh rắn động cỏ, chúng tôi chỉ có thể lặng lẽ lẻn vào.
May mắn thay, bức tường không cao nên tôi dễ dàng trèo vào bằng cách giẫm lên lưng Tiết Tiềm.
Tòa nhà ba tầng trước mặt cũng như những bức tường của mấy ngôi nhà trệt trong sân đều được bao phủ bởi cây thường xuân, mang lại cảm giác rùng rợn sởn tóc gáy.
Chúng tôi kiểm tra từng phòng, những nơi đi qua đều không có gì bất thường.
Tiết Tiềm không khỏi lẩm bẩm.
“Tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không có gì cả. Chúng ta có nghĩ sai không?”
Cảnh sát Lý ân cần vỗ vai cậu ấy, cười nói: “Anh bạn trẻ, cậu còn thiếu kiên nhẫn quá, chúng ta đi xem tầng ba rồi nói tiếp!”
Sự thật đã chứng minh rằng chúng tôi đang đi đúng hướng.
Vừa đến cầu thang tầng ba, một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi chúng tôi.
Đi lên, tôi nhìn thấy một chiếc thớt giết lợn ở giữa khu nhà xưởng rộng rãi, đổ nát. Dao nằm loạn xạ trên bàn, xung quanh là một vũng máu lớn đã khô cạn.
Tống Vận Vận siết chặt tay tôi, tôi quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô ấy. Điều khiến tôi chú ý đó chính là mái nhà mà cô ấy nhìn thấy vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Ngay lập tức chúng tôi chắc chắn rằng đây chính là nơi cô ấy bị giết!
Cảnh sát Lý đã đưa ra quyết định nhanh chóng và lập tức báo cáo tình hình cho lực lượng cảnh sát, yêu cầu tiếp viện.
12
Càng có nhiều người thì càng dễ phá hư hiện trường vụ án.
Chúng tôi không dám cử động, đang định đi xuống lầu chờ đợi thì một cô bé khoảng năm, sáu tuổi mặc váy hồng vội vàng bước xuyên tường đi vào.
“Các anh chị ơi, ở đây rất nguy hiểm, xin hãy nhanh chóng rời đi!”
Sau khi cô bé hét lên câu này, chưa đợi chúng tôi kịp phản ứng thì cô bé chán nản gõ đầu mình.
“Đúng rồi, mình lại quên mất, không ai có thể nghe thấy Đồng Đồng nói chuyện.”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, mà đã chết…
Tôi hạ giọng, cố gắng gọi tên cô bé nhẹ nhàng nhất có thể.
“Đồng Đồng, tại sao ở đây lại có nguy hiểm?”
Bạn nhỏ vừa vui mừng vừa sợ hãi ngước nhìn tôi.
“Chị ơi, chị có thấy em không?”
Tôi nói “Ừm” và chỉ vào những người có mặt rồi nói: “Không chỉ chị mà tất cả tụi chị đều có thể nhìn thấy em.”
Đồng Đồng sửng sốt vài giây, sau đó chỉ vào Tống Vận Vận và nói: “Ấy, chị này không phải là người xấu số bị ông chú giết mấy ngày trước đây sao?”
Đôi mắt của Tống Vận Vận mở to, mặt đầy kinh ngạc.
Cảnh sát Lý, Tiết Tiềm và tôi nhìn nhau, da gà da vịt nổi khắp người.
Tống Vận Vận nóng lòng hỏi: “Đồng Đồng, vậy em có biết là ai giết chị không?”
13
Hàng xóm của Đồng Đồng là một người bán thịt.
Trong lúc cha mẹ Đồng Đồng đi vắng, hắn đã dụ cô bé về nhà rồi làm cho ngất xỉu, sau đó đưa cô bé đến đây để sát hại.
Thi thể của cô bé được chôn trong sân của nhà máy chế biến, cách chết cũng giống hệt Tống Vận Vận.
Tuy nhiên, có một điều khác biệt chính là trên tay Đồng Đồng còn cầm một chai thủy tinh, bên trong có giấy dính máu.
Rõ ràng là chú ngữ dùng để khoá hồn!
Và đây chính là lý do Đồng Đồng không về nhà mà lang thang một mình nơi đây.
Đồng Đồng tái mặt, rụt rè nói: “Tên người xấu đó nói em không ngoan và yêu cầu em ở lại đây mãi để kiểm điểm bản thân, nhưng em vẫn luôn ngoan mà… Chị ơi, em không phải là đứa trẻ hư hỏng! Em muốn về nhà, em nhớ bố mẹ lắm!”
Vừa nói, cô bé vừa mở lòng bàn tay ra, để lộ chú ngữ khoá hồn đã khắc sâu vào linh hồn.
Tờ giấy có bùa chú trên đó là bằng chứng nên tôi không thể tùy tiện phá hủy nó.
Có điều chúng tôi cần cô bé dẫn đường đến nhà kẻ sát nhân.
Hơn nữa, bây giờ tôi đã biết sự tồn tại của cô bé, tôi không thể chịu đựng được việc để cô bé ở lại một mình tại nơi khủng khiếp này.
Chú khoá hồn, đúng như tên gọi của nó, chỉ có tác dụng với ma quỷ.
Chỉ cần Đồng Đồng bám vào cơ thể người khác thì tự nhiên có thể rời đi.
Tuy nhiên, kỹ năng này của ma quỷ cũng cần một người có thể chất đặc biệt mới giúp chúng bám vào được.
Tôi tiếp xúc với hồn ma nhiều năm nên đã miễn dịch với việc bị quỷ ám từ lâu, chứ đừng nói đến một đứa trẻ yếu đuối như Đồng Đồng.
Vì vậy, người thích hợp nhất ở đây chính là Tiết Tiềm, người có thể chất u ám nhất.
Nghĩ vậy tôi không khỏi đưa mắt nhìn cậu ấy.
Tiết Tiềm bị tôi nhìn chằm chằm, sợ đến mức nổi da gà. Cậu ấy bất lực ôm tay cảnh sát Lý, bất an nói: “Sư phụ ơi, hãy bảo vệ em! Em luôn cảm thấy cô Từ đang có ý đồ xấu!”
Tôi ngây thơ chớp mắt: “Cảnh sát Tiết, không sao đâu, cứ xem như cậu đang ngủ một giấc đi!”
Tiết Tiềm nghi ngờ “A” một tiếng.
Tôi sợ sự căng thẳng của cậu ấy sẽ khiến Đồng Đồng khó chiếm lấy cơ thể, vì vậy tôi chưa nói gì hết mà chỉ bảo cậu ấy nhắm mắt lại.
Đồng Đồng dựa theo chỉ dẫn của tôi, bắt đầu hành động. Trong vòng vài giây, Tiết Tiềm lắc lắc người. Khi mở mắt ra, cậu ấy đã là một người khác.
Cô bé điều khiển một cơ thể không phải của mình, ôm mặt thốt lên: “Wow, đây chính là cảm giác của người lớn!”
Từ “người lớn” quá xa hoa, bởi chúng tôi biết rằng đối với Đồng Đồng, cô bé sẽ không bao giờ trưởng thành.
May mắn thay, cô bé có thể mượn cơ thể của Tiết Tiềm để trải nghiệm trong thời gian ngắn ngủi.
Đó chỉ là khổ cho cảnh sát Tiết của chúng ta.
14
Để giảm bớt rắc rối, trong thời gian chờ công văn bắt giữ, Tiết Tiềm chỉ còn cách tạm thời ở lại nhà tôi.
Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, mỗi cử động của cậu ấy bây giờ đều bộc lộ sự đáng yêu, dễ thương của một cô bé, thật sự quá mâu thuẫn.
Vì vậy, Đồng Đồng đã lợi dụng cơ thể của Tiết Tiềm không chỉ chiếm giường của tôi mà còn mặc váy trong tủ của tôi.
Ngay cả khi Tống Vận Vận đang xem phim truyền hình Hàn Quốc trên TV, cũng bị bạn nhỏ này đổi kênh để xem phim hoạt hình.
Trong khi Đồng Đồng đang nằm xem “Gấu Boonie” bên cạnh tôi thì Tiết Tiềm đã lén quay lại.
Nhìn thấy vẻ mặt mê man bất lực của cậu ấy, tôi chợt cảm thấy rất có lỗi, vì vậy nhân cơ hội này nói cho cậu ấy biết sự thật.
Cậu ấy nhìn xuống chiếc váy trên người rồi nói: “Lần đầu tiên trong đời tôi mặc một chiếc váy màu hồng như vậy!”
Tôi nhướng mày trêu chọc: “Cậu có thích không? Sau này cậu có thể mặc thường xuyên luôn!”
Tiết Tiềm cười khô khan, nhưng lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi.
Lập tức tôi bắt đầu lo lắng rằng mình đã vô tình mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới cho cậu ấy.
Trước khi tôi kịp đợi câu trả lời của cậu ấy thì Đồng Đồng đã quay lại.
Sau đó, điện thoại của tôi reo lên.
Cảnh sát Lý cho biết, bác sĩ pháp y đã trích xuất dấu vân tay mà kẻ sát nhân để lại tại hiện trường, sau khi so sánh, xác nhận rằng hắn chính là người mà Đồng Đồng đưa ra.
Cảnh sát đã bắt được kẻ sát nhân dựa trên địa chỉ mà cô bé cung cấp, tại nơi hắn ở còn tìm thấy những con dao giống hệt những con dao được tìm thấy trong nhà máy chế biến.