Mùa Hè Không Tàn Phai - 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Anh nói: "Anh chỉ cần em, Giản Chi. Dù em đi cho gà ăn, hay đi đổ phân."
Tôi hỏi: "Nếu bố mẹ anh không ủng hộ anh ở bên thiên kim giả, muốn cắt thẻ của anh thì sao? Thời gian du học của anh sẽ rất khó khăn."
Tần Du Lễ: "Anh có học bổng toàn phần, học phí không thành vấn đề. Anh còn chuẩn bị trước hết rồi. Anh chọn phương pháp giao thông an toàn và tiết kiệm nhất. Anh có thể đi xe buýt đến vùng Tây Bắc, sau đó mỗi ngày đi bộ một trăm cây số. Qua eo biển Manche hơi rắc rối, anh sẽ tự mua phao bơi đeo cổ, em yên tâm, anh mua loại dạ quang, buổi tối cũng bơi được. Bơi bao lâu tùy thuộc vào hướng gió và sức gió, trên biển còn có hải sản tự phục vụ miễn phí, anh có thể ăn gỏi cá.”
“Chỗ ở cũng không cần lo lắng, anh có thể đi làm người vô gia cư, còn có thể nhận trợ cấp cho người vô gia cư nữa."
Anh nói một lèo một tràng dài.
Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ.
Lúc nghe đến đi bộ một trăm cây số, não tôi bắt đầu teo lại.
"Có phải anh lấy cái đầu heo ở viện bảo tàng về đặt lên cổ rồi không?"
Anh cười: "Không có, anh chỉ muốn em thấy được lòng thành của anh."
Tôi khẽ thở ra: "Cho tôi thêm chút thời gian nữa nhé."
Thời gian để bắt đầu lại cuộc đời.
12
Tần Du Lễ muốn xem tôi bình thường làm những gì.
Tôi dẫn anh đến chuồng heo, sau đó đeo bao tay, thuần thục đổ thức ăn vào máng.
Heo mẹ sắp đẻ, còn phải cho uống thuốc tẩy giun.
Mùi trong chuồng heo không dễ chịu lắm, nhưng trên mặt anh không hề có vẻ ghét bỏ.
"Sau này, em cắt cỏ heo, anh cho heo ăn, chúng ta hạnh phúc cả đời là xong."
Tôi bình tĩnh nhìn anh: "Anh không biết đường núi khó đi thế nào đâu?"
Tần Du Lễ: "Anh học leo núi rồi."
Tôi: "..."
Lại một cú đấm vào bông.
Anh nói: "Ý anh là, núi cao biển rộng ngăn cách tình yêu, núi cao biển rộng đều có thể san bằng."
Tôi xoa xoa thái dương: "Đừng san bằng núi biển nữa, rảnh thì đi hốt phân đi."
Anh đi đến góc tường lấy chổi tre ra, thật sự bắt đầu quét sân.
Quét xong, anh nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Có cần gánh phân ra ruộng không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần. Bây giờ là mùa đông."
Anh đặt chổi về chỗ cũ: "Mặc dù là mùa đông, nhưng trái tim anh không lạnh."
Mấy con heo gần đó đang ủn ỉn, gà thì cục ta cục tác.
Nhưng giọng anh vẫn vô cùng rõ ràng, truyền vào tai tôi.
Như một hòn đá rơi xuống mặt hồ, khơi dậy ngàn lớp sóng trong lòng.
Tôi nghiêng đầu, cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi đã cho gà ăn ở trong làng một tháng rồi, tim tôi còn cứng hơn cả phân gà đóng đá hai ngày rồi."
Anh thở dài thườn thượt: "Có người đem lòng yêu một người, có người nửa đêm ngắm biển, có người vượt biển theo đuổi vị hôn thê thất bại."
Tôi thầm nghĩ: Có người sáng sớm cho gà ăn còn bị gà mổ.
...
Tần Du Lễ ở homestay đầu làng.
Mà hôm nay Bùi Doanh Khê cũng muốn ở lại làng.
Cô ấy nói cô ấy có tình cảm với heo mẹ trong nhà, phải tự tay đỡ đẻ cho nó mới yên tâm.
Không biết cô ấy đã thuyết phục mẹ nuôi thế nào.
Trước khi mẹ nuôi đi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng cũng không trách mắng cô ấy.
13
Đêm đó, Bùi Doanh Khê ôm gối sang ngủ cùng phòng với tôi.
Chúng tôi cùng nhau quây quần bên lò sưởi cũ.
Ánh lửa bập bùng, chiếu lên khuôn mặt cô ấy.
"Gái yêu này, thật ra nhà họ Tần đã nhắc lại chuyện hôn ước ngay sau khi em đi rồi."
Tôi có chút buồn bã: "Em đoán được"
Cô ấy nói: "Chị nhất định sẽ không cướp người yêu của em đâu. Nhưng bố Tần Du Lễ cứ nhất quyết gửi WeChat của cậu ấy cho chị."
Tim tôi thắt lại: "Sau đó thì sao?"
Cô ấy đáp: "Sau đó Tần Du Lễ liền phản đối. Thẻ của cậu ấy cũng bị giới hạn rồi, về nước cũng phải ngồi hạng phổ thông. Khéo khi xuất ngoại xong là thành người vô gia cư luôn ấy. Thấy cậu ấy có thành ý như vậy, chị mới đồng ý chuyển lời cho em vài câu."
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
Rồi lại vô thức nghĩ đến Tần Du Lễ.
Thiếu gia giàu có từng vung tiền như rác, bây giờ vì tôi mà phải lo lắng tiền vé máy bay về nước.
Lòng tôi nghẹn lại.
Tôi nói: "Phiền chị nói với anh ấy, đừng làm như vậy nữa."
Bùi Doanh Khê xua tay: "Hai người đều có miệng, chị không làm người đưa thư nữa đâu.”
“Đừng nói về cậu ấy nữa, gái yêu, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
Tôi: "Được thôi.”
14
Ngoài cửa sổ có tiếng tuyết rơi.
Trong nhà ấm áp, rất thích hợp để trò chuyện tâm tình.
Bùi Doanh Khê ôm gối, khẽ nói: "Thật ra trước khi về nhà, chị có thành kiến rất lớn với em.”
Tôi quỳ xuống hối lỗi: "Xin lỗi."
Cô ấy nói: "Đừng xin lỗi nữa mà. Trước khi gặp em, chị đã nghĩ là, nếu em giống như mấy nhỏ trà xanh thiên kim giả khác rồi nhằm vào chị, chị sẽ kêu trăm vạn cư dân mạng đến bày mưu tính kế cho chị.”
“Nhưng em lại chẳng mang theo gì cả, cứ thế mà đi, còn nguyện ý về làng giúp bà nội làm việc."
Cô ấy sờ cằm, giả vờ ngán ngẩm: "Nữ nhân, em thật khác biệt."
Cô ấy ghé sát lại, mắt long lanh: "Bị tráo đổi, chúng ta cũng có duyên ghê."
Tôi gật đầu, khóe môi cong lên: "Ừ."
Một xác suất rất nhỏ, lại khiến tôi vô tình đi trên con đường đời mà lẽ ra cô ấy được đi.
Cô ấy nói: "Nhưng mẹ ruột của chị hình như không hài lòng về chị lắm... Chị học hơn một tháng rồi, cũng không chắc có vào được công ty không."
Tôi an ủi: "Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Trước đây chị quản lý được mấy trăm con gà, quản lý người đương nhiên cũng không thành vấn đề rồi. Bây giờ em vẫn còn bị gà mổ đây này..."
Bùi Doanh Khê "phụt" một tiếng bật cười.
"Với địa vị của em, chẳng phải muốn giết con nào là giết con đó sao?"
Tôi nói: "Về lý là như vậy, nhưng em cũng không thể ngày nào cũng tru di cửu tộc nhà gà được..."
Cô ấy nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em có nguyện ý vào công ty học hỏi cùng chị không? Có một số vấn đề chị thật sự không hiểu, ví dụ như ở phòng họp có mười hai lãnh đạo, nhưng chỉ có mười một cốc nước... Giúp chị với gái yêu ơi, dù sao chị cũng chỉ là bác sĩ thú y yếu đuối, đáng thương và bất lực thôi mà.”
“Về phía bà nội, chị sẽ nhờ người giúp đỡ.”
“Em không thể cứ cho heo ăn mãi được đúng không?"
Tôi do dự một lát, rồi gật đầu.
15
Sau khi nhìn thấy tờ giấy giám định quan hệ huyết thống kia, tôi ngơ ngác rất lâu, cả đêm không ngủ được.
Tôi không biết phải bắt đầu lại cuộc đời mình như thế nào.
Tôi vốn dĩ đã đi theo con đường đã vạch sẵn.
Hai mươi hai tuổi, học xong quản lý thông tin thương mại, vào công ty nhà học việc.
Rồi vài năm sau, kết hôn với Tần Du Lễ.
Mọi kế hoạch đều bị tờ giấy giám định kia phá vỡ.
Tôi không thể đường hoàng ở lại công ty nữa, không biết tiếp theo phải làm gì.
Trong lúc mờ mịt, chỉ có thể về quê, quản lý mấy trăm con gà.
Rồi đi nói chuyện giá heo với lái buôn.
Bà nội luôn xoa xoa tay, cười khà khà nhưng lại mang theo vài phần xa cách khách sáo khen tôi: "Giản Chi học đại học ở nước ngoài về, đúng là thông minh, bán thịt heo cũng bán được mười mấy đồng một cân."
Tôi chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Tâm trí lại mơ mơ màng màng.
Sau này tôi phải làm sao?
Phải làm thế nào để hoàn toàn buông bỏ lòng kiêu hãnh trước đây, đi tìm một công việc bình thường để nuôi sống bản thân.
Tôi không biết.
Bây giờ, Bùi Doanh Khê lên tiếng.
Cô ấy cảm thấy tôi có thể giúp cô ấy.
Tôi như người chết đuối vớ được cọc.
Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn ngào: "Cảm ơn chị, Doanh Khê."
Cô ấy nói: "Chị mới là người phải cảm ơn em đó, gái yêu à. Thôi nào, ngủ thôi."
Cô ấy kéo chăn lên, đắp kín cho cả hai người chúng tôi:
"Chúc ngủ ngon, Makka Pakka."