Mùa Xuân Đến
Chương 4: Ngoại Truyện
Từ nhỏ ta đã biết mình muốn gì, cho nên lần đầu tiên gặp A Niệm dưới ánh đèn đuốc trên phố, ta đã biết ta muốn cưới nàng.
Nhưng nếu tùy tiện cưới nàng nhất định sẽ khiến hoàng huynh vẫn luôn kiêng dè ta chú ý đến nhà họ An, ta liền sai người truyền tin đến tai hoàng huynh nói ta muốn cưới tiểu nữ nhi của Trần gia.
Hoàng huynh sau khi nghe quả nhiên để tâm, ta sai ám vệ trong cung nhắc đến An gia, quả nhiên hoàng huynh cũng cho rằng An gia là quan văn, uy hiếp nhỏ hơn Trần gia nhiều, ta như ý nguyện cưới được A Niệm.
Ta lần đầu tiên gặp được một nữ tử sống động như vậy, bất kể ở đâu nàng cũng sẽ nghiêm túc tận hưởng cuộc sống,
Ta cùng A Niệm nghịch ngợm, ta cùng nàng dời giả sơn đến hậu viện, như vậy có thể nghe thấy tiếng nước chảy, ta cùng nàng thay hết rèm đen trong phòng thành màu xanh, A Niệm vẫn luôn phàn nàn rằng Vinh Vương phủ trước kia giống như doanh trại.
Ta nhìn Vinh Vương phủ chỉ mấy ngày đã thay đổi diện mạo, lại nhìn A Niệm bận rộn không ngớt, đột nhiên cảm thấy gánh nặng báo thù nhẹ đi đôi phần.
Ta cách ba bữa lại bỏ triều, cùng A Niệm đi chơi khắp nơi, hoàng huynh thậm chí còn rút một nửa số ám vệ giám sát ta, cữu cữu nhắc nhở ta, có thể lợi dụng A Niệm làm mồi nhử để mê hoặc hoàng đế nhưng không thể quên đại nghiệp đang mưu đồ.
Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên sợ hãi, nếu A Niệm biết ta mưu đồ gì, liệu có còn đối xử với ta như trước không.
Nhưng tấm lưng ngày càng còng của cữu cữu nói cho ta biết, ta không thể đợi thêm nữa, ta nói với A Niệm, ta phải ra ngoài một thời gian, trong phủ có người sẽ bảo vệ nàng.
A Niệm cười giúp ta sắp xếp hành lý, dặn ta phải cẩn thận, ta hôn A Niệm, bảo nàng không cần lo lắng, yên tâm đợi ta về.
Nhưng A Niệm không đợi được ta về, nàng lạnh ngắt nằm ở đó, mặc ta gọi thế nào nàng cũng không chịu đáp lại một tiếng.
Ta rút kiếm để tại cổ Trần Lệ, cữu cữu quỳ một bên khổ sở cầu xin, nói rằng Trần Lệ là cữu mẫu liều mạng sinh ra, đó là cữu mẫu từ nhỏ đã chăm sóc ta lớn lên.
Nhưng An Niệm thì sao, An Niệm có lỗi gì?
Cữu cữu thấy ta thần trí dao động liền đoạt kiếm đi, quỳ một bên: “A Thâm, Lệ Lệ làm sai, ta sẽ đưa nàng đi Tây Bắc cả đời không được về kinh, coi như cữu cữu cầu xin ngươi, tha cho nàng một con đường sống.”
Trần Lệ khóc lóc khiến ta đau đầu, cữu cữu đè lấy Trần Lệ vội vã rời đi.
Ta ngồi trước giả sơn cả đêm, mọi người thay nhau đến khuyên ta, nói rằng cần ta chủ trì đại cục.
Ta nhìn trời đã tờ mờ sáng, gọi Kỷ đại nhân đến, thảo chỉ dụ, lệnh nội các phò tá Tam hoàng tử làm đế, Kỷ đại nhân làm đế sư.
Kỷ đại nhân kinh ngạc nhìn ta, ta không muốn giải thích, ôm thi thể An Niệm đứng dậy đến Bạch Long quan.
Thanh Phong đạo trưởng nhìn ta, chỉ nói một câu, người chết không thể sống lại.
Ta gật đầu nói, ta biết, ta chỉ muốn cầu kiếp sau được nối tiếp duyên phận này với nàng.
Đạo trưởng thở dài, lớn tiếng hỏi ta, cho dù là một giấc mộng lớn sao.
Ta ừ một tiếng, cho dù là một giấc mộng lớn.
Đạo trưởng suy nghĩ một lát, hỏi ta có biết phải trả giá như thế nào không?
Ta biết, bất kể phải trả giá như thế nào ta cũng nguyện ý chịu đựng, kể cả cái mạng này.
Một giấc mộng lớn, ta trở về thời điểm An Niệm còn sống, ta không muốn chờ đợi nữa, trực tiếp đến nhà họ An cầu hôn.
An Niệm từ chối ta, liên tiếp từ chối ta sáu lần, ta biết An Niệm cũng đã trở về.
Ta có lỗi với nàng nhưng ta không thể buông nàng, ta không quan tâm phải cầu hôn bao nhiêu lần, ta chỉ muốn cưới được nàng.
An Niệm lén bỏ trốn, ta cười cười, nha đầu này thật sự không biết giang hồ hiểm ác.
Ta hộ tống nàng đến Giang Nam, phái người canh ở cửa nhà nàng, đợi nàng ra ngoài.
An Niệm dường như đã quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với ta, tính cách thích náo nhiệt như vậy của nàng lại có thể ở trong nhà hơn mười ngày.
Có lẽ là thật sự không nhịn được nữa, An Niệm dẫn theo nha hoàn ra ngoài, vốn định dẫn An Niệm đi dạo nhưng Trần Lệ lại đến đưa thư cho ta.
An Niệm nhìn thấy Trần Lệ thì sắc mặt tái nhợt, ta đau lòng, nhân lúc trời tối lén vào phòng nàng.
Nhìn nàng khóc tỉnh dậy, tim ta như bị ai đó bóp nghẹt.
Ta cẩn thận ôm An Niệm vào lòng, nhẹ giọng an ủi, An Niệm hỏi ta tại sao không thể buông tha nàng.
Ta không dám nói cho nàng biết tại sao, ta chấp niệm quá sâu, An Niệm, ta thật sự không thể buông nàng.
Rời khỏi An Niệm, ta phát hiện ra mình không thể chờ đợi được nữa, ta muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện để ở bên An Niệm.
Nhưng một đường đánh vào hoàng cung, trên bậc thang dài nhìn thấy An Niệm bị bắt làm con tin, ta hoảng hốt, nếu An Niệm không còn nữa, tất cả những điều này còn có ý nghĩa gì.
An Niệm dường như đoán được suy nghĩ của ta, vừa khóc vừa nói với ta, nàng không muốn ta vì nàng mà từ bỏ tất cả, nàng không muốn mang mạng của ta mà sống tạm bợ.
Ta ngẩng đầu nhìn cung thủ trèo lên nóc nhà, vung tay, một mũi tên xuyên thủng đầu hoàng huynh.
Ta ôm An Niệm, nước mắt mất mà tìm lại được rơi trên đỉnh đầu nàng, An Niệm loạn xạ đánh vào ngực ta, ta mới thực sự cảm nhận được người trong lòng ta ôm chính là An Niệm.
Ta không lên ngôi cửu ngũ, ta không muốn hậu cung này giam cầm cả cuộc đời An Niệm, giống như mẫu phi của ta.
Vạn sự ổn định, ta đến nhà An Niệm cầu hôn, An Niệm vẫn không chịu đồng ý, ta biết An Niệm sợ gì, nàng sợ lại là kết cục của kiếp trước.
Ta có thể chờ, ta đưa Trần Lệ đến Tây Bắc, nếu nàng có thể thuận lợi sống đến Tây Bắc cũng coi như nàng mạng lớn, tiện tay đưa mẫu thân An Niệm đang du ngoạn bên ngoài về kinh đô.
Dưới sự thúc đẩy của mẫu thân, ta như nguyện cưới được An Niệm, khoảnh khắc ta vén khăn che mặt nàng lên liền đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra ta không sợ một giấc mộng lớn, ta chỉ sợ trong giấc mộng này không có An Niệm.
Giờ đây mọi thứ đều như ý.
Hết.