Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

MÙA XUÂN THỨ HAI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:31:58

 

4

 

Vệ Tử Nghiêu đến kịp thời, khi thấy vết m.á.u cánh tay của Kiều Chúc Chúc ngay lập tức mặt mày sa sầm.

 

“Lâm Trúc Y, ngươi đang tìm cái chec đúng ?”

 

Ta phớt lờ lời , đôi mắt thất thần chằm chằm những mảnh sứ vỡ vụn mặt đất.

 

Mắt dần dần đỏ lên. Lại cúi xuống, như một cỗ máy, nhặt từng mảnh một từ mặt đất.

 

Một mảnh bên chân Kiều Chúc Chúc. Ta bước tới vài bước, mới cúi xuống, ngón tay duỗi còn chạm mảnh sứ vỡ thì một lực lượng mạnh mẽ đẩy .

 

Những mảnh sứ trong tay rơi lả tả xuống đất, cả nặng nề ngã đè lên đó.

 

Mảnh sứ sắc nhọn đ.â.m lòng bàn tay, m.á.u đỏ tươi chảy .

 

Vệ Tử Nghiêu ở vị trí của lúc nãy, kéo Kiều Chúc Chúc đang đất lên, ôm chặt lòng, với vẻ đề phòng.

 

“Lâm Trúc Y, chỉ là một cái bình hoa ? Quốc Công Phủ thiếu ngươi ăn, thiếu ngươi uống?”

 

“Nếu còn để thấy ngươi bắt nạt Chúc Chúc một nữa, sẽ bắt ngươi trả giá.”

 

Giọng sắc bén của Vệ Tử Nghiêu kéo trở thực tại. Ta nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau và dậy, tiên xuống đống sứ vỡ dính m.á.u của , lạnh lùng.

 

"Chỉ là một cái bình hoa thôi ?"

 

Kiều Chúc Chúc từ phía của Vệ Tử Nghiêu thò đầu , lắp bắp : "Không thì Chúc Chúc sẽ bồi thường cho tỷ một cái khác."

 

Ta chế nhạo: "Có dùng đầu của ngươi để bồi thường ?"

 

“Lâm Trúc Y, nếu thì im miệng .”

 

"Không , mà là chiếc bình là ban thưởng của tiên đế cho ông nội công trong việc trị thủy ở Giang Nam."

 

“Ta hỏi Chúc Chúc cô nương, nàng sẽ đền bù bằng gì cho lễ vật ban thưởng .”

 

Ta chằm chằm nàng , trong vẻ mặt bình thản xuất hiện một chút dữ tợn.

 

Giọng dứt, cả Vệ Tử Nghiêu và Kiều Chúc Chúc đều biến sắc. Đặc biệt là Kiều Chúc Chúc, khi mặt tái nhợt, nàng đột nhiên hai chân mềm nhũn và quỳ xuống đất.

Vô thức đập đầu đống mảnh sứ mấy cái. Chỉ đến khi trán chảy m.á.u nàng mới điên cuồng kéo áo của Vệ Tử Nghiêu: “A Nghiêu, cứu , chec,.. chec…”

 

Vệ Tử Nghiêu hiếm khi ngay lập tức an ủi dùng giọng nhẹ nhàng an ủi nàng , mà nhíu mày một câu.

 

“Muội về , để xử lý chuyện .”

 

Sau khi Kiều Chúc Chúc đang lảo đảo khác dìu thì Vệ Tử Nghiêu đến mặt , nắm chặt cằm , nheo mắt bằng giọng lạnh lùng: "Nếu nhớ nhầm, đáy chiếc bình của ngươi quan ấn."

 

"Dọa nàng ý nghĩa gì ?"

 

Ta chịu thua, ngẩng đầu lên, nhạt: "Nhìn mà ngươi bảo vệ, như một con ch.ó mặt , vẫy đuôi cầu xin, đương nhiên là thú vị ."

 

Hắn nhăn mặt, đột nhiên tăng thêm sức mạnh trong tay. Như thể bóp nát cằm .

 

“Chỉ là một cái bình hoa thôi, ngươi tính toán chi li như ?”

 

Ta chằm chằm , nhẹ giọng đáp.

 

“Vệ Tử Nghiêu, đó là di vật cuối cùng để cho .”

 

Ta vốn , nhưng chỉ cần nghĩ đến qua đời sớm, nước mắt thể nào ngăn mà rơi xuống.

 

Trong ký ức , bà luôn dịu dàng. Khi ngủ say trong lòng bà , luôn ngửi thấy một mùi hương pha trộn giữa cỏ xanh và ánh nắng. Thật sự khiến yên tâm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-thu-hai/chuong-3.html.]

Lúc đó, câu mà bà thường nhất là: "Tiểu Trúc Y của chúng , khi lớn lên nhất định tìm một trai như cha của con, tôn trọng và yêu thương thê tử ."

 

đầy kỳ vọng, nhưng ngược với cuộc sống hiện tại của .

Thậm chí, còn bảo vệ di vật mà bà để cho .

 

Vài giọt nước mắt chảy dọc theo má rơi xuống mu bàn tay của Vệ Tử Nghiêu, ngẩn một lúc, như bỏng, vội vàng rụt tay . Ánh mắt đều trở nên mơ hồ.

Thậm chí, còn bảo vệ di vật mà bà để cho .

 

Vài giọt nước mắt chảy dọc theo má rơi xuống mu bàn tay của Vệ Tử Nghiêu, ngẩn một lúc, như bỏng, vội vàng rụt tay . Ánh mắt đều trở nên mơ hồ.

---

5

 

Có lẽ vì cảm giác tội khi hỏng di vật của hôm đó, cuối cùng Vệ Tử Nghiêu vẫn cho Kiều Chúc Chúc ở trong viện của .

 

Sáng sớm ba ngày , mở cửa thì thấy chân một cái hộp gỗ.

 

Mở , bất ngờ phát hiện chiếc bình hoa hôm Kiều Chúc Chúc vỡ, ai sửa chữa nó một cách hảo. Nhìn kỹ thể thấy, một chỗ trống lấp bằng các mảnh gốm mới, và tô bằng sơn cùng màu.

 

Có thể thấy sự tận tâm sâu sắc.

 

Ta vui mừng nhặt chiếc bình hoa từ chân lên, ngắm ngắm vài mới chịu rời mắt.

 

Đột nhiên, từ xa vọng một tiếng như tiếng cành cây khô giẫm lên phát âm thanh "sột soạt".

 

Ta đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy một bóng màu tím đậm mái nhà đối diện lướt qua nhanh chóng. Sau đó biến mất để dấu vết.

 

Trong lòng một chút ấm áp tràn qua. Ta nhịn mà mỉm , ôm chiếc bình về phòng.

 

Ngay đó, cửa phòng dấu hiệu nào mà bất ngờ đẩy .

 

Ta ngẩng đầu lên , chỉ thấy dáng cao ráo của Vệ Tử Nghiêu ở cửa.

 

Khi bốn ánh mắt chạm , chúng đều vô tình về chiếc bình hoa trong tay đối phương.

 

Khi thấy chiếc bình chỉ vết nứt trong tay , đôi mắt bỗng trở nên sâu thẳm.

 

"Là Vệ Chiếu ?"

 

Hình như nghĩ điều gì, đột nhiên lớn, nhưng mang vẻ âm u.

 

“Thật kỳ lạ, mà đối với chuyện đều thờ ơ như , tốn công sức sửa cái bình cho ngươi là vì ?”

 

Ta Vệ Tử Nghiêu vẫn luôn đố kỵ về tài năng và võ công với trưởng .

 

, khi dọn dẹp chiếc bình bàn, cố tình trả lời đúng câu hỏi: "Ừm, trưởng là ."

 

Nghe câu trả lời đó, khuôn mặt vốn xanh xao của càng thêm trầm trọng.

 

Hắn nghiến răng tức giận : "Lâm Trúc Y, ngươi tránh xa một chút!"

 

“Hắn gì cả.”

 

Ta bất chợt thành tiếng: "Chỉ cần hơn ngươi một chút là đủ ."

 

Những lời nể nang của chọc giận .

 

Hắn đá tung cửa , ném mạnh chiếc bình trông giống hệt chiếc bình để   mà tìm thấy xuống đất.

Trong tiếng vỡ của sứ, giọng của lạnh lùng như tuyết tháng Hai.

 

“Ta cũng thật ngu ngốc khi bỏ mặc Chúc Chúc mà tìm ngươi.”

 

Ta thèm nhấc mí mắt lên, chỉ đáp một câu lạnh nhạt.

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

“Thong thả , tiễn nhé.”

 

Loading...