Mười Dặm Tương Tư
Chương 1
1
“Độ Truy, xin chàng hãy đến gần ta một bước, chỉ một bước thôi, xin chàng.”
Trên vách núi cheo leo, ta nhìn nam nhân trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, cầu xin tha thiết.
Hắn ta là sư đệ của ta, đồng thời cũng là mục tiêu công lược của ta.
Hai trăm năm trôi qua kể từ khi đặt chân đến thế giới này, ta không ngừng nỗ lực theo đuổi hắn ta.
Mười năm trước, ta đã nhận được tình cảm của hắn ta dành cho mình. Nhưng thật đáng tiếc, nó chỉ dừng lại ở mức 99%, chỉ thiếu một chút ta đã có thể chinh phục được trái tim hắn ta.
Ta đưa tay ra, vươn về phía Độ Truy, chờ đợi với ánh mắt tha thiết.
Ngay lúc đó, hệ thống bắt đầu đếm ngược.
Nhiệm vụ của ta là chinh phục Độ Truy, đóa hoa kiêu ngạo của Tu Tiên giới.
Độ Truy nhìn nước mắt trên mặt ta, ánh mắt hơi dao động. Hảo cảm đứng im mười năm chậm rãi có sự thay đổi.
Mày của ta giãn ra, nụ cười còn chưa kịp nở rộ.
Thì hắn ta đột ngột lùi lại một bước, ánh mắt đầy vẻ cười nhạo: “Liễu Tương Tư, vẻ mặt của ngươi thật khiến ta ghê tởm.”
“Không phải ngươi muốn chết sao? Nhảy xuống đi! Sao còn chần chừ gì nữa? Toàn tông đều đang chờ đấy, đừng làm mất hứng của mọi người!”
Ngay sau khi Độ Truy dứt lời, một giọng nói điện tử vang lên:
[Đếm ngược mười giây công lược cuối cùng, mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không ngươi sẽ chết trong đau đớn, cơ thể tan rã thành từng mảnh.]
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của ta, Độ Truy bật cười.
“Liễu Tương Tư, ngươi giả vờ tình cảm sâu nặng gì chứ? Ta đã giết bằng hữu của ngươi, phế đi sư huynh của ngươi, biến sư phụ của ngươi thành nhân trư. Họ đều là những người quan trọng nhất đối với ngươi, ngươi hận ta nhất, sao có thể cam tâm chết trước ta chứ?”
Độ Truy nói đúng, ta hận hắn ta.
Thậm chí ta đã nhiều lần cố gắng ám sát hắn ta.
Nhưng ta là người đến từ thế giới khác, bị hạn chế bởi hệ thống.
Mỗi khi ta muốn giết Độ Truy, hệ thống sẽ ngăn cản ta.
Đơn giản là vì Độ Truy là nam chính của thế giới này, hệ thống chỉ cho phép ta cảm hóa hắn ta, không cho phép ta yêu hắn ta.
Tại sao chứ?
Làm sao có thể cứu rỗi một kẻ từ khi sinh ra đã mang trong mình bản chất ma quỷ cơ chứ?
A Uyển, sư huynh, sư phụ…
Họ đã làm gì sai với hắn ta mà phải chịu đựng điều này? Dựa vào cái gì mà chỉ vì hắn ta không vui là họ phải vứt bỏ cả mạng sống?!
[Trừng phạt đếm ngược: năm, bốn…]
Thà tự tay kết liễu bản thân chịu còn hơn bị tra tấn đến chết dưới tay hệ thống.
Ta ngẩng đầu, nước mắt pha máu chảy dài trên má. Ta nhìn Độ Truy, ánh mắt như ác quỷ đòi mạng.
Rồi ta rút kiếm bản mệnh, vung lên một cách dứt khoát.
Máu phun trào.
Ta gục ngã xuống đất một cách mềm oặt.
Độ Truy đứng trước mặt ta, hai mắt trợn to hết cỡ, máu nhuộm đỏ khuôn mặt hắn ta.
“Liễu sư tỷ!”
“Liễu sư thúc!”
Những người vội vã chạy đến chỉ kịp nhìn thấy ta trong thảm trạng kinh hoàng.
Độ Truy không thể tin nổi, quỳ xuống đất, hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
Hắn ta chậm rãi tiến đến gần.
Hắn ta không nói lời nào, bế ta lên. Liều mạng cố gắng truyền linh lực cho ta, ý muốn khiến cơ thể lạnh lẽo của ta ấm áp trở lại.
“Sao lại thế? Không thể nào…” Độ Truy ngẩn người: “Rõ ràng còn chưa công lược thành công, tại sao ngươi lại rời xa ta?”
Linh lực của Độ Truy bộc phát dữ dội: “Liễu! Tương! Tư! Ngươi không được chết!! Tỉnh lại, tỉnh lại đi ——”
Nước mắt Độ Truy không ngừng rơi xuống khuôn mặt ta.
Ý thức của ta dần dần tan biến.
Hắn ta tan nát cõi lòng gào thét: “Sư tỷ!!”
2
[Hệ thống Nhặt Ve Chai phát hiện mục tiêu, bắt đầu trói định…]
Nhìn vào màn hình sáng trước mặt, khóe miệng ta khẽ run rẩy.
Hệ thống Nhặt Ve Chai, chuyên môn “nhặt ve chai” những ký chủ thất bại trong nhiệm vụ.
[Ký chủ, chào mừng ngươi đến với hệ thống của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập giá trị hối hận từ đối tượng công lược.]
Lần này, giọng nói của hệ thống nghe có vẻ mềm yếu, cực kỳ thiếu tự tin.
Ta hỏi: “Những ký chủ trước đây của ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?”
[À… Họ đều có mối quan hệ đặc biệt tốt với đối tượng nhiệm vụ. Sau khi bị đối tượng nhiệm vụ xúc phạm đến cực hạn, họ đột ngột chết đi. Lúc đó, giá trị hối hận của đối tượng công lược sẽ đạt đến đỉnh điểm. Đây là biện pháp hiệu quả nhất!]
“Hừ!”
Dùng cái chết của bản thân để khiến đối phương hối hận, đây là cách làm tốt đẹp gì chứ?
“Cút đi!”
[Được thôi.]
Ngay khi giọng nói máy móc biến mất, ta đột nhiên tỉnh lại, hít thở dồn dập như sắp chết đuối.
Ta quan sát xung quanh mình.
Ta đang ở trong một hang động, xung quanh vô cùng ấm áp.
Tuy nhiên…
Ta đang ngủ trên một đống cỏ khô, xoay người cũng khó khăn.
Mở miệng muốn mắng người, nhưng chỉ phát ra âm thanh “ê ê a a”.
Hai bàn tay bé xíu của ta vung vẫy trong không trung.
Ta bật cười.
Hệ thống giải thích rằng nó là một trình tự cấp thấp với năng lượng hạn chế, chỉ có thể tìm được một cơ thể như vậy, nhưng tu vi của ta vẫn còn nguyên vẹn.
“Ồ? Là ngươi sao?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, ta ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện với một đôi mắt hẹp dài.
Người đến mặc một bộ đồ trắng, tay cầm một cây sáo, ngón tay thon dài vuốt ve: “Giờ Thìn canh ba, oan hồn vất vưởng, sinh vật duy nhất còn sống, ừ, chính là ngươi!”
Nói xong, nam nhân bế ta lên rồi ngự kiếm bay đi.
Năm năm sau khi bị nhặt về, linh lực trong cơ thể ta đã hồi phục một nửa.
Ta phun ra một ngụm khí, cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể.
“Tiểu Liễu Nhi, đi thôi.”
Trước cửa miếu hoang, nam nhân mặc đồ trắng cầm hai chồng ve chai vẫy tay với ta.
“Ngươi lại đi tranh ve chai với mấy bà già đó à?”
“Nói gì vậy! Vật vô chủ từ trước đến nay đều thuộc về kẻ có năng lực. Những tiểu nương tử đó tự nguyện cho ta, ta làm sao có thể từ chối? Ôi, đều do ta quá trẻ đẹp đi mà.”
Ta lắc đầu ngán ngẩm.
Lúc này, bên ngoài miếu hoang, một đám nữ tử đang đuổi đến.
Già trẻ đều có.
Ta nhìn về phía nam nhân ở cửa: “Đây là đợt thứ mấy trong tháng này rồi?”
Thập Hành vác ve chai lên lưng, rồi bế ta lên: “Khoan hẳn mắng, chạy thôi chạy thôi.”
Nam nhân đang ôm ta chạy trốn chính là người đã nhặt ta trong hang động.
Hắn tên là Thập Hành, là một tu sĩ tán tu.
Rất nghèo.
Bẩn thỉu.
Có bệnh.
Mặt dày.
Cắt đuôi được đám người đuổi theo sau, Thập Hành mang đống ve chai đi bán, đổi cho ta hai cái bánh bao thịt.
“Tiểu Liễu Nhi của chúng ta lại lớn thêm một chút rồi nhỉ, hôm nay là bánh bao thịt, hai đồng, ca ca ghi sổ trước.”
Thập Hành từ trong túi trữ vật móc ra tờ giấy ghi nợ to hơn cả mạng hắn, ghi thêm hai đồng vào cuối trang.
Đúng vậy, gã ta vẫn là một kẻ keo kiệt tham tiền chết bầm.
Nhưng hắn có một khuôn mặt vô cùng “ồ quao”, vì vậy, trong hai mươi mấy năm qua, có hàng dài người xếp hàng muốn làm tẩu tử của ta.
Ta hỏi Thập Hành sao lúc trước tìm được ta.
Hắn nói: “À, có một lão hòa thượng cho ta mười đồng để ta đi tìm, ai ngờ ta vất vả mang ngươi ra ngoài, mà lão ta đã biến mất không thấy tăm hơi!”
Nói đến đây, Thập Hành vô cùng tức giận: “Ngươi biết sườn núi kia khó tìm đến mức nào không? Ngươi biết ta đã tốn bao nhiêu linh lực không? Ta mà bắt được tên nhãi kia ha!”
Hắn uống một hớp nước lớn: “Nhất định phải đòi lại mười đồng đó!”
Ta: “…”
Năm nay ta hai mươi hai tuổi, linh lực đã hoàn toàn hồi phục, không ngán bất cứ một tán tu nào.
Nhưng ta vẫn không đánh lại Thập Hành.
Ta không biết tu vi của gã ta cao đến mức nào, vì mấy năm nay ta chưa từng thấy hắn dùng hết sức mạnh.
“Tiểu Liễu Nhi! Hôm nay ta đi nhặt ve chai kiếm được một bảo bối!”
Thập Hành đá văng cánh cửa gỗ, giơ cao một khối ngọc thạch.
Cánh cửa vốn đã lung lay sắp đổ, ầm ầm sụp xuống.
Hắn la hét ầm ĩ né tránh bụi bặm, bảo vệ chiếc áo tăng trắng như tuyết của mình.
Gã ta gần hai năm nay không biết mắc bệnh gì, cạo trọc đầu, cả ngày học theo hòa thượng tụng kinh niệm Phật.
Ta hỏi hắn, hắn chỉ nói rằng cuộc sống trước nay quá tẻ nhạt, muốn đổi một thân phận mới.
Ta nhìn vào khối ngọc thạch trong tay Thập Hành.
Vẻ mặt của ta hơi giật mình.
Hồi còn công lược Độ Truy, ta đã tự tay rèn một thanh kiếm cho hắn, vỏ kiếm được nạm bằng một viên đá giống như vậy.
Đó là vật liệu tốt nhất mà ta có thể tìm được, ta đã mất một năm để rèn nó.
Mà khi ta vui mừng hớn hở đưa cho Độ Truy, hắn chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng, cùng với nụ cười nhạo báng.
Thanh kiếm bị hắn ném bừa vào lò rèn.
Loại ngọc thạch này có chất liệu đặc biệt, sẽ không bị hủy diệt bởi lò rèn, nhưng ngày đó ta đã tìm kiếm rất lâu trong đống tro tàn mà không thấy gì.
Ta ngây người, Thập Hành tiến đến, nhìn nhìn cục đá rồi nhìn ta: “Ngươi nhận ra hả?”
Ta nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi tu luyện: “Đưa ta thứ gì nhìn giống rác thế này.”
“Cái gì?! Cái này cũng là rác hả?”
Thập Hành tùy tay giơ lên, ném viên đá quý giá trị ra ngoài cửa sổ: “Ta nhặt ve chai chứ đâu có nhặt rác.”
Nói xong, hắn nhăn mặt xoa xoa tay.
Thập Hành kéo ta ra ngoài: “Đừng luyện nữa, ta mời ngươi đi ăn vịt quay!”
“Ngươi không phải là hòa thượng, phải ăn chay niệm phật à?”
“Hừ, hôm nay nghỉ một bữa, mai lại vào giới!”
Vì vậy, tại một quán vịt quay, một gã đầu trọc trắng nõn sạch sẽ nhồm nhoàm ăn thịt vịt, bên cạnh là những người dân địa phương đang xì xào bàn tán.
Ta ngại mất mặt, định âm thầm chuồn đi.
Ai ngờ vừa quay người lại, Thập Hành đã chỉ vào bóng lưng của ta: “Chủ quán, cho dì cả của ta một con nữa!”
Ta suýt nữa đập một quyền vào đầu chó của hắn, quay lại tiếp tục ăn vịt.
Ta thầm tính xem mối quan hệ của ta với Thập Hành trong những năm qua đã thay đổi bao nhiêu lần.
Khi mới nhặt được ta, hắn là nhị thúc của ta.
Khi ta năm tuổi, hắn là ca ca của ta.
Khi ta mười lăm tuổi, hắn là kẻ lì lợm la liếm không đuổi đi được.
Hôm qua ta còn là biểu tỷ từ xa đến của hắn.
Hôm nay lại thành dì cả.
Ở ngoài đường, thân phận đều do Thập Hành quyết định.
Ta trợn mắt nhìn hắn, Thập Hành vỗ một cái vào đầu ta.
Tu vi mấy tháng nay không có tiến triển, vậy mà lúc này lại có sự thay đổi.
Ta cảm thấy linh lực xung quanh đang ùa vào cơ thể, đầu óc ong ong.
Ta đã tiến giai!
Ngay khi tiến giai, linh lực của ta tuôn trào ra ngoài, bản mệnh pháp kiếm được triệu hồi, bay về phía ta.
Ta theo bản năng duỗi tay ra đón.
Nhìn thanh kiếm Đậu Đỏ trong tay, nỗi đau tự sát trước đây lại hiện lên trong tâm trí.
Nhưng sao Đậu Đỏ lại ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ, một luồng linh lực mạnh mẽ từ phía sau ập đến.
Độ Truy không thể tin được nhìn ta: “Sư tỷ… Là tỷ sao?”
Thanh kiếm trong tay run rẩy phát ra tiếng lập cập.
Độ Truy thấy vậy, mắt đỏ hoe, cố gắng nở nụ cười,
Ta từ từ xoay người.
Nụ cười của hắn ta khựng lại, trong mắt lại lóe lên sự hung tợn: “Ngươi là ai?!”
Nói xong, đánh một chưởng về phía ta: “Ai cho ngươi lá gan chạm vào đồ của sư tỷ ta!”
Ta dùng mũi chân điểm xuống đất né tránh, thanh kiếm Đậu Đỏ xoay nhẹ, hóa giải đòn tấn công.
Độ Truy nheo mắt: “Ngươi làm sao biết kiếm pháp độc môn của sư tỷ ta? Tại sao Đậu Đỏ lại nghe lệnh ngươi?”
Ta vận chuyển linh lực, nhân lúc hắn ta không để ý, hung hăng tát hắn ta một cái.
Tiếng tát giòn tan khiến các đệ tử trong tông môn thảng thốt.
Độ Truy bị đánh quay đầu, ngây người tại chỗ một lúc lâu.
Mọi người đều nghĩ rằng ta chết chắc rồi, khi Độ Truy ngơ ngác quay đầu lại.
“Sư tỷ…”
“Thật sự là người…”
Hắn ta lao vào lòng ta, run rẩy vì vui sướng: “Ta biết mà, người sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ ta, ta biết người luyến tiếc ta!”
“Sư tỷ, người đã trở lại.”
Độ Truy nhìn ta đầy hy vọng, như một chú chó con tìm được chủ nhân.
“Ta không phải sư tỷ của ngươi.” Ta đặt tay lên đầu hắn ta, chậm rãi nói: “Ta là cha ngươi!”
Ta túm lấy tóc Độ Truy, ném hắn ta xuống đất, rồi dùng hết sức đá một cái.
Trước đây ta không được phép làm vậy, nhưng hệ thống mới không hạn chế ta.
Ta chỉ muốn đánh chết tên ngốc này!
[Giá trị hối hận của đối tượng công lược +1]
[Giá trị hối hận +1]
[+1]
Đánh đến khi ta kiệt sức, không còn linh lực để sử dụng, chỉ có thể dựa vào bản năng để đấm đá.
Các đệ tử trong tông môn, lúc này mới bàng hoàng nhận ra, tôn giả của họ bị một nữ nhân đánh.
“Bắt lấy ả ta!”
Một đám người xông lên, ta xoay người kéo Thập Hành đi: “Đi nhanh, ta không đánh lại nhiều người như vậy.”
Thập Hành lười biếng đáp ừ một tiếng.
Hắn ném nhẹ chiếc xương vịt trong tay, những người đuổi theo sát nút chúng ta lập tức bị đẩy lùi.
Những người khác tưởng có thể đuổi theo, nhưng Độ Truy ngăn cản họ: “Đừng đuổi theo!”
Hắn ta nhìn theo bóng người của ta, ánh mắt đầy quyết tâm.