Mười Năm Giam Cầm - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Từ loa điện thoại lại vang lên giọng thở dốc của Thẩm Mặc:
“Đợi anh trai anh đi rồi, mình sẽ có nhiều thời gian hơn. Đến lúc đó, anh sẽ thường xuyên đưa em và con đi chơi.”
Liễu Diễm rõ ràng đang đê mê đáp lại:
“Ừm... Nếu anh ấy chec luôn trên đường vượt biên thì tốt quá. Như vậy, em và con sẽ tự do.”
Thẩm Mặc bật cười:
“Anh cũng phải tìm cách xử lý luôn Tô Nguyệt thôi, không thì cứ chướng mắt mãi.”
Còn đang trên người người ta mà vẫn nghĩ cách giec tôi, đúng là “giec người đa nhiệm”!
Tôi liếc nhìn Thẩm Minh, thấy mắt anh ta mở trừng trừng nhìn vào màn hình, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi đầy.
Cuối cùng thì “người đàn ông tử tế” cũng muốn nổi điên rồi?
Đã thế, tôi cho thêm dầu vào lửa.
Tôi vứt thẳng bản kết quả xét nghiệm ADN lên bàn trước mặt anh ta.
Anh ta liếc nhìn tôi rồi nhặt lên đọc.
Càng đọc, sắc mặt càng trắng bệch, nắm tay càng siết chặt.
Anh ta hỏi tôi:
“Em biết chuyện này từ bao giờ?”
Tôi chỉ thản nhiên đáp:
“Lâu rồi.”
Anh ta mới ngộ ra:
“Nên cả hai lần em đều cố tình ngăn anh xuất ngoại?”
“Tôi gật đầu: “Đúng.”
Anh ta bỗng đứng dậy:
“Coi như tối nay anh chưa từng đến. Nếu anh không trở về, giúp anh đưa Thẩm Lãng đến nhà bố mẹ vợ.”
Nói xong, anh cầm bản xét nghiệm và xông ra khỏi cửa.
19
Hơn nửa tiếng sau, khi Thẩm Mặc và Liễu Diễm vừa “xong việc”, cả hai đang nằm ôm nhau không mặc gì trong xe để tán gẫu.
Đột nhiên, điện thoại của Liễu Diễm reo lên. Nhìn thấy người gọi, cô ta tái mặt.
Cố gắng giữ giọng bình tĩnh để nghe máy:
“Alo chồng ơi~ Em vẫn đang ở nhà mẹ đây.”
Thẩm Mặc cũng vội vàng khoác đại cái áo, mở cửa xe xuống.
Anh ta nghĩ nơi này vắng người, nên không mặc gì cũng chẳng sao.
Nhưng vừa mở cửa xe, một bóng đen lao tới như sấm, đè mạnh anh ta xuống hàng ghế sau!
Liễu Diễm cũng bị xô ngã, điện thoại rơi xuống, hét lên thất thanh.
Hai người còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm đã như mưa đổ xuống đầu họ!
Bóng đen ấy rất mạnh mẽ, vừa đấm vừa gào:
“Cô là vợ tôi! Còn cậu là em ruột tôi! Sao các người có thể làm thế với tôi?”
“Các người nghĩ tôi dễ bị lừa lắm đúng không?”
“Các người thấy tôi ngu à?”
“Đúng, tôi quá tin tưởng nên chưa bao giờ nghi ngờ!”
“Nếu hôm nay em dâu không cho tôi xem video, tôi mãi không biết hai người đã ngủ với nhau!”
“Không chỉ ngủ với nhau, ngay cả đứa con... cũng không phải của tôi! Đồ cặn bã!”
“Tôi phải giec chec hai người!”
Liễu Diễm bị đ ấ m mấy cái vào mặt, sợ tới phát run:
“Chồng ơi! Em sai rồi! Em sai thật rồi! Xin tha cho tụi em!”
Thẩm Mặc tuy cao to nhưng sức không bằng Thẩm Minh, bị đè đánh không kịp trở tay.
Chỉ có thể cuống quýt xin tha:
“Anh ơi, em sai rồi! Tụi em không dám nữa đâu! Xin anh tha mạng!”
Nhưng Thẩm Minh lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, chẳng nghe lọt một chữ.
Đột nhiên, camera ghi hình lóe lên ánh sáng trắng — là một con d a o!
20
Anh ta ... mang theo d a o!?
Ngay sau đó, máo bắt đầu phun đầy ống kính, vài giọt bắn cả lên camera, khiến hình ảnh mờ đi.
Nhưng tiếng hét thảm thiết của Thẩm Mặc và Liễu Diễm vẫn vang lên liên tục!
Từ tiếng van xin, la hét... đến cuối cùng chỉ còn tiếng rít gào điên dại của Thẩm Minh và âm thanh rợn người của d a o đ â m vào thịt.
Ngồi ở nhà, tay tôi run rẩy nhìn điện thoại, nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác hả hê.
Cặp đôi khốn nạn đó... bị giec rồi?
Sau khi ra tay, Thẩm Minh ngồi bệt giữa hai thi the, run run bấm điện thoại:
“Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo án... Tôi giec người rồi...”
Chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, cảnh sát đến nơi.
Vừa vào xe, mấy nữ cảnh sát đã hốt hoảng bật thốt:
“Trời ơi, tàn nhẫn quá rồi!”
“Rốt cuộc là mối thù gì mà đ â m nhiều n h á t đến vậy?”
“Cả xe toàn là máo! Khiếp thật!”
...
Thẩm Minh bị đưa đi, còn tôi sớm nhận được điện thoại gọi tới.
21
Tôi vừa khóc vừa đến đồn công an.
Câu nói cuối cùng trước khi đi của Thẩm Minh đã nói rõ, anh ấy muốn một mình gánh vác tất cả hậu quả.
Tôi chỉ có thể giả vờ như không biết gì.
Thẩm Mặc từng nói muốn đưa tôi đến Quảng Trường Thời Đại mua đồ…
(Đó là nơi anh ta hại tôi suýt chec.)
Giờ đây, Thẩm Minh đã biết vợ mình ngoại tình với em trai, còn biết cả đứa con không phải ruột thịt.
Tối hôm đó tận mắt chứng kiến hai người họ hoan lạc trong xe, cuối cùng không nhịn được mà giec cả hai.
Anh ta chắc chắn sẽ bị xử t ử.
Tôi nhận thi the xong, làm một bản ghi chép, rồi lặng lẽ trở về.
Tôi đến nhà hàng xóm của Thẩm Minh, đón Thẩm Lãng, đưa thằng bé đến nhà ông bà ngoại.
Gia đình họ cũng đã nhận được thông báo, biết con gái mình đã bị s á t h ạ i, và được gọi lên đồn công an nhận xác.
Tôi đến nơi đúng lúc họ chuẩn bị rời nhà.
Vừa nhìn thấy tôi dắt theo Thẩm Lãng, mắt hai người lập tức đỏ hoe.
Cuối cùng, mẹ Liễu Diễm nhận chăm sóc thằng bé, còn bố cô ta thì đi nhận x á c.
Họ có vẻ rất đáng thương, nhưng tôi biết, họ không phải là người vô tội.
Kiếp trước, họ sớm đã biết Thẩm Lãng là con của Thẩm Mặc, vậy mà vẫn cười nói vui vẻ gả con gái cho hắn, rồi còn làm bố mẹ vợ danh chính ngôn thuận.
Sau khi giao Thẩm Lãng lại cho họ, tôi quay người rời đi.
Kiếp này... cuối cùng tôi đã được sống khỏe mạnh, tự do.
(Toàn văn hoàn)